- Chú mày xuống thăm tao hay có chuyện gì mà hình như trời không đẹp mấy?
Nhẫn vừa ngồi xuống ghế, vừa liếc mắt qua vợ Nại đang bên bàn vi tính như thăm dò, rồi nói.
- Mình xuống Sài Gòn có tí chuyện, sẵn ghé thăm vợ chồng mi, lâu quá mà.
Giọng hắn rất thân tình và dễ mến làm cho Nại có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Từ nãy tới giờ, Lịch - vợ Nại mới quay qua chào xã giao bằng vài câu nhát gừng rồi cắm cúi xuống bàn phím tiếp tục gõ gõ những tiếng kêu khô khốc.
Thấy không khí có vẻ trầm lắng, Nại hắn giọng:
- Bây giờ mình ra café đi em.
Lịch lấy lí do bận nên từ chối và cuối cùng chỉ có Nại và Nhẫn. Đi được mấy bước, Nhẫn đề nghị:
- Thôi café, tau ( tao ) mới uống lúc xuống xe, hẹn dịp khác, bọn mình ghé cái xó nào đó làm vài ve đổi tông cho thắm màu nhan sắc.
Đoán Nhẫn có vấn đề riêng tư gì đây, Nại kéo Nhẫn bước vào quán" Có Một Mùa Xuân Nơi Phía Trước” chọn cái bàn ở góc khuất, yên tĩnh nhất.
Sau vài ly khơi mào, giờ Nhẫn bắt đầu câu chuyện bằng thứ tiếng lai Quảng nửa vui, nửa buồn đặc trưng của hắn.
- Thực ra tau buồn quá mi ơi, giờ tau và Lãm - vợ tau như dùi với mõ, nên tau cố tắt tiếng cả năm nay, mặc bà ấy muốn làm gì thì làm. Tau dành cho bả cả một khung trời riêng biệt, không hề chiếm lấy một phút giây nào cả.
- Sao thế bạn, bà ấy đã sao nào? Nại gạn.
- Tau đi làm theo ca, giờ tuổi cũng đã cao nên nhiều khi thấy mệt mỏi quá. Còn Lãm thì ở nhà như mi biết đấy. Nhưng giờ bà nghiện mạng ghê quá, suốt ngày cứ cắm mặt vào cái màn hình, lúc máy tính, lúc điện thoại... làm tau chịu hết nỗi.
- Nhưng bà ấy lên mạng thì tốt chứ có sao đâu. Giờ người ta toàn học trên mạng không à, nghe đâu mỗi ngày có hơn 1 tỷ người leo face tán gẫu cơ đấy.
- Biết, tau biết. Ngoài người ta, có cả tau nữa đều lên mạng cả, nhưng lên mạng khi nào và làm gì mới là điều quan trọng. Đằng này bả lập một trang web mang cái tên" Bạn Bè Đâu Mấy Đứa " gì đấy. Thế rồi kêu réo, chờ người ta gửi bài, đọc bài, chọn bài, sửa bài, làm hình flash, post bài lên trang... v.v và v.v... Trực máy coi người ta viết comment như thế nào, gọi tới, gọi lui, chát đến, chát về, viết phản hồi cho người ta nữa ... tau thấy nhứt cả mắt. Giờ thành cái nghề mất mi ơi. Bả sẵn sàng bỏ việc nhà, thức khuya, dậy sớm vì nó chứ không vì gia đình hay bản thân. Đau mày hỉ!
- Sao vợ mày giống vợ tao dữ vậy.
- Ủa, Lịch cũng thế à?
- Vợ mình còn đẳng cấp hơn vợ bạn nhiều. Ngoài cái trang wordpress" Tình Yêu Và Sự Ngu Xuẩn", còn lập cả facebook, zalo, blogspost... Nếu lập vậy mà để học hỏi mở mang kiến thức, tập tành viết văn hay làm thơ cho có văn hoá, văn nghệ, thư giản như người ta thì tao mừng biết mấy. Đằng này tao thấy càng ngày bả càng bơ ra, cộc cằn, bỏ bê mọi thứ mới chết chứ.
Nhẫn cầm ly bia đưa lên cụng vào ly Nại đánh cốp, rồi nghiêng nốc một hơi dài cạn trơn. Hắn dập dập cái ly xuống mặt bàn gỗ tạp nghe lạch cạch đến ớn lạnh sống lưng.
- Hèn chi, lúc tau vào là lúc nàng đang chinh chiến chứ gì?
- Đâu phải riêng mày, những người bạn khác, cả người thân của tao đến nhà, bả cũng thế. Có khi bả ở hẳn trên lầu không thèm xuống chào một cái, coi như chút tình mọn còn sót nơi đáy óc, hoặc chỉ giả lả vài câu xã giao rồi bắt đầu nhập mạng, như khoe với người ta rằng: Lịch này là vậy đấy, biết chơi vi tính nè, biết lướt web nè, chứ không phải cù lần như quí vị đâu. Nhưng lại quên rằng người ta nhìn mình với con mắt khác, coi mình như kiểu người thiếu lịch sự, lố bịch... Mỗi lần như thế tao xấu hổ muốn độn thổ luôn. Ở đời có bốn cái ngu: làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu. Hồi còn nhỏ tao đã nghe người lớn dạy vậy, giờ ứng vô cái nghiệp của vợ tao, sao tao thấy nó giống quá. Không làm mai, không lãnh nợ, không gác cu, không cầm chầu thì còn gọi là gì mới đúng tên, hả mày? Nại nói nghe buồn thấu ruột, rồi bỗng nhiên nó cao hứng gắt gỏng.
- Với tao, kể cả kẻ thù bước vào nhà, tao cũng tiếp đón nồng hậu, coi họ như bình thường, hoặc giả là người từ hành tinh khác đến cũng được chớ, có chi phải ngại và đến khi họ chết coi như xong, chết là hết mà. Có phải làm như Lịch mà đem lại điều tốt đẹp gì đâu. Bạn bè mạng ngày nay có mấy đứa thủy chung, chúng lợi dụng mình mang đến lợi ích rồi coi bạn như cái thằng vừa gặp đầu đường. Nại than thở.
- Tao giận quá nói thế, chứ thượng vàng hạ cám có đủ. Như mày là một trong những thằng tuyệt đỉnh nhất mà tao từng biết. Phải chọn bạn, chọn thứ mà chơi chứ.
Nhả một hơi thuốc dài, những mảng khói bay ngoằn ngoèo lơ đãng trong không khí theo những hình thù kì dị. Nhẫn nhìn vô định vào một nơi xa xăm, đôi môi thấm bia vừa đủ mềm. Hắn gật gù.
- Vợ tau có lẽ là người vợ kì quái nhất trên đời. Hình như bả chỉ biết có mình, gia đình mình, bả cai quản tau đến nghẹt thở. Mà có phải tau vô lương gì đâu cơ chứ. Tau coi vợ, phía vợ bằng trời là khác. Mi thấy tau nói có gì quá đáng không?
- Ừ, ngày xưa tao và mọi người hay khen mày sống đẹp với phía vợ mà. Thằng rể nghèo nhưng không xấu nết.
- Đúng, tau đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng hiện có, chứ ngoài khả năng nói chi. Nhưng vợ tau chẳng hiểu gì cho tau cả. Bả đã biến tau thành kẻ đối đầu, tau có bao giờ muốn thế đâu. Mày nghĩ tau bỏ quê lên đấy để làm trò hề vậy à. Hồi còn ở thị trấn nghèo gia đình tau đâu đến nỗi mạt, đôi vợ chồng công chức đủ xài, nhà cửa ổn định đấy chứ. Nhưng tau nghĩ đến tương lai vợ và con sau này. Tao muốn con cháu tau phải có môi trường sống tốt và sung sướng hơn tau bây giờ.
- Nghe nhà vợ mầy đông lắm hả?
Như gãi phải chỗ ngứa. Hắn thốt ra tràng dài.
- Đâu có phải đông là lắm chuyện. Cơ bản là chỗ nào có từ hai phụ nữ trở lên là chỗ đó thành chợ, chợ chứ không phải siêu thị. Nó khẳng định như đinh đóng cột. Chắc là nó hận lắm mới nói vậy thôi, chứ ngày xưa nó yêu phụ nữ nhiều hơn ai hết. Nại thầm nghĩ.
- Mọi điều rắc rối là chỗ ấy. Tau ghét cái thứ phụ nữ lắm điều, hay chọc ngoáy vào nhà người khác... Hắn mỉa nghe mà chua. Chau chau cái đuôi mày cong, rồi tiếp cái ý bỏ lỡ lúc đầu.
- Tau thương vợ hơn thương cả tau, gia đình vợ hơn gia đình tau. Tau quí những gì bả có. Bạn bè bả đến nhà dù là ai, biết hay không biết tau cũng tiếp đón như thượng khách. Tau nghĩ bạn bả cũng như bạn mình, phải xử tốt mới được. Còn tau, dễ mấy khi tau dám rước bạn hay người thân về nhà, nếu không muốn đời là bể khổ. Đã có những lần tau nếm mùi xấu hổ rồi còn gì. Hì… Hắn xìu xuống như lớp xe cán phải đinh trong ngày lễ tình nhân.
- Thôi mày. Tao với mày cùng cảnh ngộ. Kể hết người ta nghĩ mình hư hỏng, không rộng lượng, chả hay ho gì. Nại nói.
- Ừ, tau cũng nghĩ rứa. Với mi tau mới nói cho vơi bớt nỗi sầu, để trong người nó uất ức làm sao ấy. Mày cứ tin, Nhẫn này chưa bao giờ mang chuyện gia đình ra khỏi cửa. Với mẹ, với anh chị tau cũng thế, chả đời. Tau chẳng dại gì kéo họ vào để mang tiếng bầy đàn, từ này chắc mi hiểu, tệ lắm. Mi là kẻ duy nhất tau tin, tau thưa. Hỡi thằng bạn nối khố từ ngày còn để chỏm của tau.
- Còn người tình cũ của tao ư. ( Nại nói về vợ mình, rồi tự nhiên nó mắc cười phá lên khanh khách, phì cả bia ra ngoài ) Thuở đời, ở thế kỉ 21 rồi mà cứ như thời Hải Thượng Lãng Ông hái cây rừng làm thuốc. Mắc bệnh gì cũng nghĩ tới trúng gió, cạo đến tơi cả da. Ai nói gì cũng nghe, chuộng ba thứ lá cây trời đánh, mấy thứ viên chưa kiểm định. Hết bịnh đâu không thấy chỉ thấy suýt chết vì nó. Một phần vì biếng nhác, một phần lo ôm mấy cái trang web khốn khổ đó không chịu rời. Tao nói mãi mà có nghe đâu. Thử hỏi, có phải khôn nhà dại chợ không nào. Lướt web để làm chi, sao không học điều hay trên đó.
Nại đổ đầy bia ra cốc.
- Ở Đức người ta trọng nhau bằng thứ bọt này, còn tao với mày quí nhau bằng sự chân tình và chia sẻ, hãy cạn ly này mong cho đời thơm mày ạ. Đoạn nó đưa ly trút đầy vào trong cuống họng, đánh ực một tiếng nghe rõ ngon. Hít hà xong, nó lảm nhảm một đoạn bài hát của Y Vân mà nó thích từ thời học trò nhiều mơ mộng.
- Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời, hai mươi năm đầu sung sướng không bao lâu, hai mươi năm sau sầu vương cao vời vợi, hai mươi năm cuối là bao.... chữ "là bao " sau cùng nó kéo rê, phập phồng lên xuống như sợi rau muống luộc còn dai nhách, dính trong kẽ răng, thiệt tội nghiệp.
- Mẹ kiếp! Thằng Nhẫn nãy giờ im lặng nghe, tự dưng cộc cằn, nổi máu triết lí.
- Mày nhớ, ngày xưa hai nàng của mình đâu có vậy. Cả hai đều là người đẹp thanh cao, đáng yêu biết bao. Cái thế giới phẳng bây giờ dễ hội nhập nhưng phức tạp khôn lường. Nó đặt mỗi con người ta vào một vùng đất khác - vùng đất lạnh căm và cô độc, mỗi thành viên trong gia đình là một ốc đảo hoang vu. Internet nhấn chìm con người vào cái hố sâu thăm thẳm của ngôn từ và thành tựu, nhưng bước ra có khi chỉ còn là một thây ma không hơn không kém. Phải cố giữ mi ạ. Đừng lãng phí vào những chuyện không đâu. Phải biết lợi dụng internet vào nhu cầu thiết thực và lợi ích nhất, đừng để nó làm băng hoại tâm hồn mình, mày nhé.
Ly bia cuối cùng cũng cạn. Hai thằng bạn cầm tay nhau thật chặt như muốn nói điều gì mà chưa thể. Cả hai cùng bước ra ngoài. Mặt trời đang rót những tia nắng yếu ớt lên mấy nhánh hoàng lan nơi cổng quán. Bỗng thằng Nhẫn khựng lại, cái hồn thi sỹ của nó trỗi lên.
- Nại à. Buổi chiều tà là thời điểm đẹp nhất trong ngày, mi có thấy thế không?
- Ừ, có. Văn chương cũng hay viết thế, nhưng hoàng hôn của đời người không giống vậy, mày nhỉ. Ước chi...
Cả hai thằng bạn sắp già chếnh choáng cùng bao suy nghĩ của riêng mình với một chút men bia cay cay nơi đầu lưỡi.
Dưới con đường lót gạch láng bóng, màu nắng vẫn dịu dàng theo từng bước chân xa...
Sài Gòn 04.09.2015
Tem vàng 1 phát nhà chàng làm thơ (~_~)
Trả lờiXóaĐây đang viết văn mà Bạch Dương.
Xóamùa xuân đang đợi đó
XóaHai cái anh chàng này làm phức tạp hóa vấn đề, anh chàng nhà thơ này viết để lên án chị em đấy à? Theo em vào mạng để thư thái chút ít sau những lúc bận rộn, vất vả thì chẳng có việc gì quan trọng cả, em ở cơ quan em mới vào mạng chứ ở nhà nhiều khi cả tháng em ko có thời gian và lười vào mạng, những người sống xa tổ quốc thì mạng là nơi họ gửi gắm tâm tư tình cảm về quê hương đó là điều đáng trân trọng chứ anh ?
Trả lờiXóaChúc anh tuần mới tràn niềm tin (~_~)
Anh chỉ làm mỗi chuyện chuyển tải câu chuyện của Nhẫn và Nại thôi. Anh cũng đang nghiên cứu về khía cạnh đúng sai của vấn đề và chưa đứng theo bên nào cả. Hu, đây la câu chuyện của người khác, chứ nếu là của anh thì có lẽ phải tốn sức để giải trình hơi nhiều. Hihi... anh cũng đang lên mạng đây mà.
Xóahãy về với nơi đang vẫy gọi
XóaEm thấy anh viết văn hay, có gu riêng, hấp dẫn chứ bộ. coi chừng cái đà này, văn anh qua mặt thơ anh đó nha. hì hì
Trả lờiXóaNói thiệt với em. Anh thấy em và nhiều người viết văn hay quá với lại làm thơ chỉ có ngọt chứ ít chiều sâu. Muốn được cả hai thứ đó thì phải chuyển nghề viết văn, mà anh lại thích làm văn sĩ, nên anh cố luyện.
XóaHi... học trò lớp 1 ắt hẳn không bằng cô em đại học đâu. Cố thôi.
Đọc mà chợt giật mình. hình như có thấp thoáng mình trong đó. Đôi lúc, cứ nghĩ mạng chơi cho vui, nhưng ngẫm lại, nó lấy đi của ta cũng khá nhiều thứ anh nhỉ. Thời gian đó, đáng ra, dnàh chơi với con, dành để ngủ , đành để tám chuyện bạn bè, hỏi thăm dòng họ... đổi lại, chỉ những chat chit vớ vẫn trên mạng, mang tới khá nhiều nỗi buồn trời ơi.
Trả lờiXóacó mặt tốt, nhưng đương nhiên cũng có mặt xấu.
đọc mà...thấy sao đúng quá đi. hì hì
anh trở lại. Lợi hại hơn xưa !
nhớ lần đọc truyện Mụ Bảy cho vay gì đó anh viết. Tuy có tình tiết hấp dẫn, nhưng nó cứ thế nào á, khó tả lắm. Nhưng lần này, đọc, em lại thấy dễ chịu vô cùng.
Tuần mới vui anh ui. Rảnh cà phê đi. Lâu quá rùi.
"Nhẫn vừa ngồi xuống ghế, vừa liếc mắt qua vợ Nại đang bên bàn vi tính như thăm dò, rồi nói.
Xóa- Mình xuống Sài Gòn có tí chuyện, sẵn ghé thăm vợ chồng mi, lâu quá mà.
Giọng hắn nói rất thân tình và dễ mến làm cho Nhẫn có cảm giác nhẹ nhõm hơn. "
-----
Hình như có một sự nhầm lẫn về nhân vật.!
---------------------
Thời sự ghê, Thu Nguyễn à. Bà xã anh cũng bắt đầu phây phiêc rồi đấy. có khi quên, cá kho khét lẹt.
Mà lâu nay chuyên đọc thơ, nay đọc truyện của Thu , thấy hấp dẫn chi lạ...
Đúng là nhờ có mạng mà giúp mình biết nhiều thứ, kết nối được nhiều người, mở mắt ta ra thế giới... song nếu ta chỉ đi qua cuộc sống bằng con đường ấy thì nó cũng dễ đưa ta tới chỗ sai lầm, lệch lạc. Hãy nhìn vào cách con cái nói chuyện với cha mẹ, nhìn vào cảnh cha, mẹ, con mỗi người một máy theo đuổi niềm đam mê của mình mà tình cảm bị nhợt nhạt... thậm chí trở thành xa cách.
XóaNên ý anh, cũng nên nhìn lai chính mình.
Viết văn nó dễ đụng chạm hơn viết thơ, nếu chúng ta luôn phải chấp nhận sự thật. Nói thật mất lòng mà. Anh chọn cách viết ngắn và mang tính tản mạng một chút cũng vì lẽ đó.
Rất cảm ơn anh Kiên. Thu kiểm tra kỹ mà cũng bị lố đấy. Đọc xong còm của anh là Thu sửa ngay. Cũng công nhận là anh đọc rất rất đầy đủ.
XóaHi, chi nhả anh lên facebook mà quên cả cá để cho cháy khét là chuyện bình thường anh phải trợ giúp. Chứ như 2 nường của Nhẫn vạ Nại thì cần phải coi lại, không thì có ngày anh phải gọi Thu đi uống bia mâ trút bầu tâm sự đấy.
Tản mân. Cám ơn.
XóaMất lòng chi anh ui. Thì có chạnh lòng nhìn lại mình, mới thấy mình sai chỗ nào mà khắc phục chứ. đừng ngại mất lòng mà k viết sự th6ạt, nản lắm. Kệ đi anh. hì hì
XóaỪ há. Có khi như vậy mà hay. Có Khi Nào.
XóaTụ lại nói xấu phụ nữ nhe! Tui sẽ mét vợ của 2 ông, chuẩn bị mang 2 cái mo lót sẵn đi 2 ông, sẽ bị tơi tả cho coi! hehe...
Trả lờiXóaGiáo lại sai nữa rồi. Chuyện của Nhẫn và Nại chứ có phải của anh đâu mà mo cau lót mông. Bởi vì họ lạ phụ nữ nên Giáo nghĩ vậy, chứ nếu họ là đàn ông thì Nhẫn và Nại cũng nói vậy thôi. Thông cảm đi Giáo.
XóaMay tháng nay Giạo tu tập tới đâu rồi, trinh kết quả cho bà con xem với. Trốn biệt nha.
rất tuyệt
XóaHihihi........
Trả lờiXóaAnh Thu ơi !!!!! có phải anh mượn nhân vật để nói về PN ghiền vi tính không .....????
Cũng đúng đó nha nhưng không phải là tất cả ....
Vì mỗi người vào mạng sẻ có một thứ yêu thích riêng ....Đâu ai cũng như ai .
Nói chung là cũng có nhiều mặt tốt ...có thể ..chúng ta chẳng có một người bạn ngoài đời ...thì những người bạn trên mạng sẻ cùng ta chia sẻ vui buồn trong cuộc sống , Thí dụ HQ Anh Thu Và nhiều nhiều các bạn từ khắp nơi ...Nếu chúng ta không vào mạng thì chúng ta có quen biết được không .
Và những lời thơ những người bạn thơ ....có thể những tâm trạng chất chứa không lối thoát ..chúng ta cũng có thể cho những tâm trạng thoát được ...có đúng không anh .
Và có thật thật nhiều điều hay mà chúng ta không thể hiểu hết khi ta chẳng có thời gian để giao tiếp tất cả mọi tần lớp và ta có thể học hỏi những gì ta chưa biết mình sẻ học hỏi từ đây ...hihihi.....Còn các mặt khác thì HQ không quan tâm .....
Nói chung là mỗi người một tâm tính . Anh Viết bài nầy PN bị đã khích quá còn mấy anh THÌ SAO .......he.he.he....
Không phải để nói về phụ nữ đâu Hương Quê. Anh nghĩ Nhẫn và Nại đang nói về những trường hợp cụ thể đấy. Cả hai anh chàng này cũng lên mạng và cũng thuộc loại yêu phụ nữ hết mình mà. Lên mạng là để học tập, kết nối, giao lưu, nhìn ra thế giới nhờ kho tàng thành tựu của cả loài người. Mạng là phát minh vĩ đại nhất mà con người như anh và em đây được hưởng lợi. Giả sử không có mạng và vi tính thì giờ này ta cũng chỉ như con ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nên câu chuyện của Nại và Mẫn là câu chuyện khác em à.
XóaEm vui nhé.
Thăm anh đọc câu chuyện về PN mê mạng rất thú vị bởi vì nhìn chung chúng ta ai cũng có hoàn cảnh na ná thế
Trả lờiXóaThôi thì thời mới có sinh hoạt mới phải không anh cứ vậy cho xong chuyện
Chúc anh an vui.Mến
Nại và Nhẫn không nói về khía cạnh mê mạng mà chủ yếu mượn chuyện ây nói về thứ khác, mong cuộc sống tốt hơn.
XóaThu cám ơn và chúc bác khỏe vui.
bài viết rất hay, rất thực anh Nguyễn Thu ơi.
Trả lờiXóaChơi mạng là món chơi đời thượng... hay phải ko anh...
NT thích chơi... bởi được chia sẻ, được viết những vấ đề mình thích
chẳng hạn như bài viết của anh đây nè... hay lắm... như một lời tâm sự đại chúng và được bình luận ... rồi DỄ THÔNG CẢM VỚI CHỊ EM ... HI HI
----
Em chúc anh sẽ tiếp tục có những tâm sự hay nữa ạ
ngày mới bình an và HP anh nhé
Nhẫn và Nại có được đồng minh Niềm Tin rồi đây, Anh cũng nghĩ nhu vậy. Chơi mạng la học hỏi, ứng dụng vào cuộc sống ,, là giao lưu hội nhập... chứ không phải cứ lao vào đấy với bất cu giá nào.
XóaChơi luôn luôn khác với nghề, phải không Niềm Tin. Chiều vui em nhé.
ÔI lâu quá k ghé thăm nhà anh . Hôm nay vào thấy đẹp quá ! Khi nào anh giúp em sửa nhà anh nhé !
Trả lờiXóaAnh toàn nhò người ta giúp không á Phạm Thu Hường. Vắng bóng lâu hỉ.
XóaVẫn vui đấy chứ. Khỏe nghen.
ND sang thăm và chia sẻ bài viết thật sâu sắc cùng anh,chúc vui,khỏe,may mắn và hạnh phúc anh Nguyễn Thu há.
Trả lờiXóaRất vui vì có Ngọc Dung ghé thăm nhà. Lại được khen nữa.
XóaNT chúc Ngọc Dung ngày mới vui.
quá đúng với thực trạng hiện nay. chúc bạn vui vẻ nhé.
Trả lờiXóaNT cảm ơn anh Mẫn ghé thăm. Chúc anh vui.
Xóa...Chuyện của đời thường , lắng đọng tâm tư .Chào bạn !!
Trả lờiXóaChào và cảm ơn Manhtuong Ha ghé thăm.
XóaHôm nay Trung thu mà không sang thăm anh Nguyễn Thu là sai lầm
Trả lờiXóaEm chúc anh đêm trung thu vui và anh nhớ viết tiếp chuyện hay anh nha
Trời, anh già lắm rồi đâu còn xách đèn lên hội nữa. Nhưng mà rất vui vì được Niềm Tin ghé động viên này. Dứt khoát là phải cảm ơn NT thật nhiều.
XóaChúc NT một ngày mới vui.
Trời, anh già lắm rồi đâu còn xách đèn lên hội nữa. Nhưng mà rất vui vì được Niềm Tin ghé động viên này. Dứt khoát là phải cảm ơn NT thật nhiều.
XóaChúc NT một ngày mới vui.