Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Giã Từ

Ngày mai giã từ Sài gòn, nơi có những người thân và người bạn. Tôi đi đến một vùng đất khác, nơi ấy cũng có những người thân và người bạn

Mỗi năm có một chuyến hành hương như thế. Chẳng phải là một cuộc đổi gió, thăm quan phong cảnh. Nó là một chuyến trở về nơi mình từng là con nít, từng là học trò, từng là trai trẻ lông bông và từng là một thầy giáo trẻ... với ngàn ngàn những kỉ niệm, hoài mong...

Tôi biết ở đó có những người đang chờ, dõi theo những bước chân nửa quen, nửa lạ lao xao trên lá lớn dần ngoài ngõ. Tôi biết ở đó sẽ có những hàng cây, bậc thềm, những bóng khuất yên lặng ngắm nhìn một con người từng yêu, từng thấy và từng quen. Ở đó mỗi con đường tôi qua như một dòng sông chảy cuốn theo những kỉ niệm một thời còn thoang thoảng mùi hương.

Tôi đi giữa chiều đi
Con đường vắng ươm nồng mùi rơm mới
Ngày Hoài Nhơn xanh màu xanh dịu vợi
Đêm nồng men say khướt bạn bè

Quê mình không đẹp, cũng chẳng có một kì quan gì đáng giá. Nhưng ở đấy lại là nơi mình yêu quý nhất. Cứ mỗi lần quay về là lòng mình trở nên xôn xao, lay động một cách lạ kì. Người ta thường nói: Hồn quê. Thật, trong quê có những điều kì diệu mà chẳng ai thấy, nắm bắt nó thật sự khó, nhưng cũng thật sự dễ. Ta và nó cứ chạy loanh quanh, đuổi nhau từng tí một trong cái sự hồn nhiên và gắn bó như thể là của riêng mình.

Tôi đi giữa lặng thinh quê cũ
Vài điệu hò khoan vướng áo người con
Lần chia xa, lần trở về
Nghe lòng mình ấm lạ

Thả hồn vào cõi nhớ, cho những lục lọi tha thẩn vào từng ngóc ngách, lượm lặt vô số những gì đã từng đánh mất. Quá khứ thường đẹp, hãy cố gắng giữ cho nó đẹp và long lanh mãi. Có thể mai này, ở đâu đó mình sẽ cảm thấy vui hơn, yêu đời hơn với một vòng tay đầy ắp của cải vô hình gom góp bấy lâu kia.

Dù thế nào đi nữa, một góc quê hương lưu giữ trong tim luôn là một cứu cánh cho những người tha phương như tôi. Mỗi khi nghĩ về nó, hướng về nó cảm thấy mình vẫn chính là mình.

Một tiếng ve rơi
Mấy cánh phượng hồng thắm đỏ
Tình quê hương
Lên nhan sắc mặn mà

Ngày mai tôi sẽ đến nơi ấy. Chắc chắn tôi sẽ có những giây phút đẹp, ấm áp và mênh mông tình người. Tôi cũng sẽ không quên vùng đất phương Nam này, nơi có những khuôn mặt rạng ngời, những ánh mắt trìu mến mà hàng ngày tôi vẫn nhìn và cười hehe... hihi...

Ngày mai tôi đi.

Sài Gòn 09.06.2016



Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Viết Cho Ngày Xa Lắm


Một mùa hạ nữa lại đến. Trong lòng tự nhiên bỗng thấy nôn nao, chật đầy cảm xúc khi nghe những tiếng ve kêu hối hả hàng trưa.

Cũng một mùa hạ như vầy của 58 năm trước. Một buổi sáng trời trong, có mây hồng, mây trắng, có hàng phượng vĩ nở đầy những chùm bông đỏ chói chang màu lửa và những sợi nắng vàng nghiêng nghiêng rơi trên thềm nhà. Một giấc mơ trong ngàn vạn giấc mơ đã thành hiện thực. Mẹ đã ghi tên con vào cuộc đời này. Cuộc đời dẫu nhiều gian khổ, phiền toái, nhưng cũng đáng trân quý biết nhường nào.

Bao mùa hạ trôi qua cùng với những mong mỏi đẹp, những ước muốn cao vời, ta lại trở về với hiện thực chính mình. Một hiện thực không có nhiều hoa hồng, hoa lan, không có hoàng tử và nàng tiên như trong chuyện cổ tích ngày xưa. Chung quanh ta là công việc, là đấu tranh, những quan hệ chằng chịt, ngổn ngang đời thường... Với niềm vui sướng và chật vật nối tiếp nhau ngày này sang ngày khác

Quay trở về với chính mình. Lưu lại đây, bây giờ chỉ là một không gian khiêm nhường, ít biến động cùng với ta và dịu hiền

Con đường phía trước còn dài dằng dặc chờ đón từng bước chân tiếp tục đặt lên. Cũng có thể trên ấy có nhiều chông gai, sỏi đá; cũng có thể là con đường trơn tru, phẳng lặng, uốn lượn nhẹ nhàng dẫn đến những khu vườn mượt cỏ nơi phía chân trời xa tít....

Cám ơn mẹ, cám ơn cha, cám ơn cuộc đời, cám ơn tất cả... và cám ơn chính mình đã cho ta được là ta.

Tôi viết tên tôi vào một sáng đầu tiên
Buổi sáng có mây hồng, mây trắng
Có chiếc lá vàng không bay theo phương đứng thẳng
Ngoằn ngoèo gieo bóng. Hạ rơi

Tôi viết tên tôi vào một giấc mơ đời
Giấc mơ có cây, có gió
Có vương quốc riêng với khu vườn mượt cỏ
Vòng tay hoàng tử, nàng tiên...

Trở về từ những giấc mơ hiền
Viết tên thời gian lên cuộc đời chân thực
Không có nhiều hoa hồng, hoa lan, hoa cúc
Chỉ có anh và em

Chỉ có anh và em
Cùng bao bộn bề lo toan phía trước
Những bước chân dài trong chiều dốc ngược
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em...!

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Xa Tình Chưa Lớn


Đã biết rằng em rồi cũng đi
Chẳng giữ cho nhau mộng ước gì
Mai kia hoa héo xuân tàn sớm
Vài vết hương thừa chẳng sá chi

Nguyện được quên mau trong phút chốc
Xa tình chưa lớn dấu xuân thì
Cùng mọi niềm yêu và nỗi nhớ
Để mãi sau này khỏi nghĩ suy

31.01.2016












Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Valentine's Day! Của Tôi


Bọn nhỏ ngày nay mừng Valentine’s Day! tưng bừng. Nào tặng quà, dắt nhau coi phim rạp, ăn tiệm, picnic thỏa thich. Còn già như mình, ít tiền chẳng biết tính sao cho nó vừa sang, vừa chảnh. Hihi…

Hay quên những chuyện đột xuất, có khi cả sinh nhật của mình. Sáng nay lang thang trên mạng coi thời sự, chợt thấy 12 tháng 2. Ah! hắn giúp mình nhớ được cái thời điểm đặc biệt này. Ơn Trời, Ngày Tình Nhân! 14 tháng 2

Làm chi cho nó xôm tụ đây. Ngồi suy tính mãi, cuối cùng cũng giống như mọi năm. Tiền ít nhưng chất lượng cao chẳng ai sánh kịp. Bay ngay ra siêu thị mua mấy phong dark chocolate 70% cacao, cái món mà người mình thương thích nhất, lại cũng hợp với cái tình yêu biển trời xanh rộng và cái ví chẳng mấy dễ thương lép kẹp đang nằm im ỉm sau lưng. Gói giấy, cột nơ mang về cất kỷ, chờ đến giờ phút cao trọng sẽ mang ra tặng em, kèm theo những lời hương hoa có cánh nữa. Hi… đố các bác nhà giàu qua mặt mình cái khoản lấy ít địch nhiều, lấy nhân tâm thay ngân lượng này. Tệ vậy, nhưng đôi khi lại được thưởng to chẳng người nào thấy.

Mách nhỏ, người đẹp rất thích những điều ngọt ngào và thứ tình cảm chân thành không khoa trương, chẳng mấy đòi hỏi gì cho to lớn lắm đâu. Chỉ trừ vài thiểu số mê kim cương với xế hộp thôi. Bề ấy dành cho mấy ngài thầu khoán, giám đốc quốc doanh và nông dân mới bán ruộng, nhận tiền đền bù… đố ai dám đụng, trước sau gì cũng mây trôi lang thang về đâu, về đâu. Hehe…

Ngồi lan man mà tự dưng thấy lòng nao nao, thương em mình hết biết. Một ngày không như mọi ngày, một việc làm không như mọi lần, nhưng mang lại cả một khối tình cảm gắn kết bền chặt giữa hai trái tim. Có gì tuyệt vời hơn thế! Với người không còn trẻ, tình yêu nhiều lúc chỉ đơn giản vậy thôi!

Xin chúc đến tất cả mọi người một Valentine’s day! đầy yêu thương…

12.02.2016















Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

Tết Ơi, Xin Chào!


Tết. Cái từ nghe long lanh mà phức tạp. Nó cuốn hút con người ta vào đó đến quằn quại, có khi muốn tránh xa lại không thể dứt ra được.

Bây giờ đón Tết là nghĩ đến trách nhiệm, có đâu là sự hưởng thụ như hồi còn be bé, Tết về thật là vui.

Việc đầu tiên của Tết là làm sao kiếm được nhiều tiền, mà kiếm được tiền đâu dễ. Phải nai lưng ra làm với sự cố gắng chưa từng có. Không có tiền thì Tết không còn là Tết nữa, muốn vui cũng không vui được.

Dành dụm suốt năm chỉ dồn mấy ngày Tết, ăn chơi xả láng. Không chơi, nhìn thiên hạ vui lòng cũng thấy buồn chán, có một chút xót xa nào đó phảng phất trong người. Ngày thường thì bon chen, tiết kiệm có khi đến keo kiệt, Tết xài hoang phí, thừa mứa. Những ngày cận Tết quả là cực hình, nào là lo sắm sửa, tân trang, làm lụng mọi việc cho cái Tết sạch sẽ, đầy đủ, đẹp mắt, hấp dẫn nhất. Có người phải lăn đùng ra vì bệnh. Suy cho cùng mình đang hăng hái làm hại mình, làm khổ chính mình chứ chẳng ai.

Hãy Tết thật đơn giản, như những ngày thường đặc biệt là quá đủ rồi. Hãy xả hơi, giải trí, nghỉ ngơi, hãy thật làm sao cho thoải mái hết mức có thể. Tết là niềm vui, là hào hứng chứ không phải là sự hành hạ cuộc đời.

Mình làm cái nghề không giống như những nghề khác. Tết không có đến một ngày nghỉ, đừng nói chi đến 9 ngày như Nhà Nước cho phép. Nhiều khi cũng bực bội vì lúc người ta chơi mình làm, lúc người ta làm mình không còn có ai để chơi. Thế nhưng, bù lại có cái hay là không phải cắm mình vào các cuộc nhậu tưng bừng xuyên suốt Tết đến rạc người, có khi mang những hậu hoạn khôn lường tự dưng dẫn đến.

Mỗi khi Tết về cái thích nhất là được thả hồn theo mây gió, thảnh thơi chiêm nghiệm về cuộc sống... lân lân theo vài hớp bọt bia, tách trà, điệu nhạc mà không phải suy nghĩ gì nhiều. Gặp mặt người thân, bạn bè... hàn huyên tâm sự buồn vui, chia sẻ những điều có thể… Nếu được thế là mình đã Tết rồi, không mong chi hơn nữa.

Cuộc đời là hữu hạn, Tết này đi, Tết khác đến, tóc trên đầu trở nên trắng hơn, ta dần đánh mất đi từng tuổi một quí giá đáng yêu. Thử hỏi Tết nên mừng hay lo.

Dù biết thế. Dù ngoài kia cứ thế, cứ thế. Mình vẫn phải chào Tết qua.

Nhìn trời xanh thầm nghĩ
Tết nào cũng Tết thôi
Cuối năm là vàng vội
Tết, Tết ơi! Xin chào!

06.02.2016


Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Quán Cũ Chiều Nay


Chiều nay trở về quán cũ
Một mình ngồi góc quen xưa
Nhớ nhung thuở còn hai đứa
Café đắng giọt rơi buồn

Cơn mưa đầu xuân gieo hạt 
Nép mình hiên vắng chênh vênh
Em bây giờ không còn đến
Khói thuốc rối bời chia li

Tay thừa khép vòng trống lạnh 
Có gì đâu nữa mà thương
Nhặt nhạnh sợi tình va vướng
Mùa mơ gửi gió ươm mầm

Gian nan xếp tình mục rã
Ngại ngần rời bước chân xa
Con tim bây giờ cũng lạ
Muốn vui lại réo nghẹn ngào 

19.01.2016





Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Chẳng Đặng Đâu


Em giả vờ yêu mà không thương
Mặc tôi với những giấc mơ thường
Mặc tôi khắc khoải cùng nỗi nhớ
Bỏ lại tôi buồn chỉ mình tôi

Em bỡn cợt vui bằng hoài mong
Bằng điều e ấp chẳng tự lòng
Đôi môi mọng đỏ cười duyên dáng
Bằng chiếc cằm xinh nhọn bén tình

Bằng những ngày xa và hờn ghen
Bao lần dịu ngọt có chi bằng
Cao cao một khoảng trời xanh ảo
Phía vực sâu nằm tít tận sâu

Thôi em đừng nói lời sầu
Đừng gây từ biệt trắng đầu
Đừng thêm thao thức bao đêm nữa
Đừng níu tôi về, chẳng đặng đâu

10.01.2016