Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020

Lời Nhắc Của Mùa Thu


Cứ mỗi tháng tám, mùa thu lại về.

Người ta nói: Mùa thu là mùa tình yêu, mùa của sự lãng mạn. Với tôi chỉ đơn giản là mùa của những trái tim muốn nói.

Dù thế nào đi nữa, mùa thu cũng mang lại cho mỗi chúng ta niềm tin yêu, những bất chợt trong tâm hồn, những rung động mà không phải ai cũng nói được thành lời.

Ở Việt Nam, khi nói đến mùa thu người ta thường nghĩ đến mùa thu Hà Nội. Với sấu, với hoa sữa, hồ Gươm, với những tà áo sắc màu vương vương trong gió se lạnh. Là những vạt sương long lanh, là xác lá vàng lô xô lăn theo nhau trên con đường nhỏ... có vạt tóc nào bay...

Sài Gòn không được thế. Nhưng với riêng mình thì lại là điều khác hẳn. "Người ta có thể chê mùa thu Sài Gòn chẳng hề có chút duyên, nhưng với anh chính là nỗi niềm chẳng thể nào phai được"

Sài Gòn là một thành phồ trẻ. Nó trẻ không những chỉ được hình thành từ hơn 300 năm trước. Nó còn là sự thăng hoa trong tính cách của con người nơi đây. Những con người mang tâm hồn nhẹ nhàng và phóng khoáng.

Ngồi một nơi cao cao nào đó nhìn mùa thu Sài Gòn đi qua dưới hàng cây, với bóng mây bàng bạc, nắng vàng nhẹ buông, những khuôn mặt trẻ trung và háo hức tự nhiên lòng thấy tràn ngập những yêu thương và hoài vọng dâng trào. 

Mùa thu trong tôi là vậy đó.

Đâu cần những gì thật to lớn, những tung hô tưng bừng. Chỉ cần một chút quan tâm, một lời thỏ thẻ, một tiếng dạ thưa, một sự dịu êm hướng về cũng đủ làm lòng mình vỡ òa cảm xúc cùng thu. Vậy thôi!
......
Ngơ ngẩn chiều nay nhiều bâng khuâng và nhớ
Bởi một Sài Gòn trống quá chẳng gần em
Mùa thu đang về nên hạt sương cũng lạnh thêm
Anh thầm hiểu thế nào là tình xa... lá úa 

Những con phố ngang qua ngập tràn sắc lụa
Đỏ, vàng, xanh... và tiếng nhạc dặt dìu vang
Mặt trời sắp tắt anh cố níu những tia nắng rất vàng
Soi sáng bước chân không lạc loài về nơi mịt mù xa vắng

Những lúc chạnh lòng hỏi hàng cây bên đường đang đứng ru mình, im lặng
Có cuộc tình nào nghiêng về phía ta không?
Bác xích lô già còng lưng đạp còn anh thì mãi viễn vông
Trong cái khắc khoải tình em gập ghềnh mây gió 

Có thế nào đi nữa, anh vẫn vững tin ở một nơi nào đó
Em nghĩ về anh như nghĩ về nơi chốn bình yên
Người ta có thể chê mùa thu Sài Gòn chẳng hề có chút duyên
Nhưng với anh chính là nỗi niềm chẳng thể nào phai được

Anh lẩm bẩm với chính mình, với con đường rộng dài phía trước
Rằng: Mùa thu dẫu không xanh cũng chẳng thể làm ủ ê, không làm anh vụng về cúi mặt
Có một điều đang rõ ràng, biết chắc
Không có cơn mơ nào đi hoang qua vai mà vuốt mặt bỏ quên ngày

Nắng nơi nầy, nơi kia có vàng mấy cũng chẳng thể làm anh say
Nhưng màu cúc đỏ em trồng làm anh rất nhớ
Dù cúc chẳng thơm như hồng, như lan nhưng quyến rũ sánh mùi hơi em thở
Ám chặt muôn lần đâu dễ phủ phàng trôi

Lời bài hát em thường nghe có thể là điều bóng bẩy, xa xôi
Tiếng sóng lòng anh lại luôn là mặn nồng có thật
Đâu cần hỏi, bởi vì sao hơi thu về phơ phất
Anh chỉ biết rằng anh đang đối diện với ngọt ngào

Chẳng cần đo ông trời ở trên mấy tầng cao
Anh cũng biết bàn tay em phía bên kia rất ấm
Có chú vành khuyên cất tiếng líu lo dịu dàng thật chậm

Như nhắc rằng mai rước đón em về... 


 




1 nhận xét: