Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Gieo Nụ Mầm Xuân


Cuối năm chào tết đến
Thêm niềm vui ngọt lành
Ngày nỗi niềm tất bật
Đêm tình cuối năm xanh

Hoa rời làng ra phố
Hoa nở rộ công viên
Hoa vào từng hẻm nhỏ
Hoa tô đỏ môi hồng

Men rót tràn ra cốc
Ngát thơm môi miệng cười
Men chảy về thôn bản
Hăng say căng ngực mềm

Tìm nhặt từng ánh mắt
Những hương bay qua đời
Niềm rộn ràng, tất bật
Vào tim mình mang theo

Dặm trường chân bước tới
Háo hức lời ca reo
Xuân mùa sau vời vợi
Vẫn cố gieo nụ mầm



Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Từ Ngày Mẹ Kể


Ngày ấy, vào năm 1958.Tại ngôi làng nhỏ bên dòng Lại Giang hiền hòa cô một đứa trẻ được sinh ra. Đó là một buổi sáng hạ trong và xanh ngăn ngắt, nhiều đụn mây trắng bay. Râm ran đâu kía tiếng ve gọi mùa, những cành phượng già quắt queo trĩu đầy những chùm bông đỏ, chói chang màu lửa. Mẹ nói ngày ấy là một trong những ngày hạnh phúc nhất đời mẹ. Con lắng nghe chỉ một lần mà nhớ mãi.

Thời gian trôi đi và không bao giờ trở lại. Thằng bé cũng dần xa những tháng ngày bỡ ngỡ. Nó đặt những bước chân đầu tiên trên con đường của riêng mình, con đường mà chẳng bao giờ có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Chờ đón ở phía phương trời xa tít có thể là cầu vồng ngũ sắc, có thể là sông sâu, cũng có khi là khu vườn mênh mông ngập tràn lí thú. Mọi thứ đã đặt bày chờ nó khám phá và chiêm nghiệm.

Nhiều người tin vào số phận. Nó cũng từng suy tư về điều bí ẩn, nhưng cuối cùng nó quyết thoát ra ngoài vì nó biết rằng mỗi người trong chúng ta phải tự kiến tạo cho mình những thứ mình muốn, phải biết chấp nhận và hài lòng với chính bản thân mình. Có tất cả chưa chắc đã tốt, thiếu nhiều thứ chưa hẳn tồi tệ. Cuộc sống là sự đánh đổi rất công bằng, chẳng cho không điều gì, đã trót vay bao giờ cũng có lãi. Hơn nửa đời người nó đã thấm thía những điều trông thấy.

Hồi còn để chỏm, cha phát hiện trên trán nó có xoáy tóc. Ông hay trêu nó là thằng lì lợm. Lớn lên nó cảm thấy gần giống lời cha là liều hơn lì. Nó không dám kể với ai nghe về những cái liều của nó, nhưng thực tế rằng nó đã liều, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.

Mệnh mộc, cây dưới đồng bằng, nhỏ nhoi, yếu đuối và dễ bị lấn át. Nó từng cầm chắc mất mạng mấy lần dưới bom đạn thời chiến tranh, mấy lần bởi tai nạn giao thông, bệnh tật... Nhưng giờ nó không tin những điều đó là do cung mệnh, nó chỉ biết bản thân nhiều lúc khốn đốn vì sự thật thà và hay nhường nhịn, thế thôi.

Nó căm ghét những điều xu nịnh, bầy đàn, gian dối lọc lừa, những than thân trách phận, nó sống từ thực lực, yêu công bằng và chánh trực. Dù khó vẫn rất vui.

Mùa hè năm nay, nơi nó ở đang vào kì chính mưa. Bầu trời không có nhiều mây trắng, nắng vàng, không có con diều bay cao, những câu chuyện thần tiên đầy ắp như trong tuổi thơ nữa, nhưng vẫn văng vẳng bên tai lời mẹ kể về thằng bé được sinh ra bên dòng sông lặng gió hồi nào. Bất chợt nó nhớ một bài thơ đã cũ, viết từ thuở còn hồn nhiên như lá. Nó tủm tỉm cười một mình, rồi ngân nga trong mưa chiều lất phất:

Tôi viết tên tôi vào một sáng đầu tiên
Buổi sáng có mây hồng, mây trắng
Có chiếc lá vàng không bay theo phương đứng thẳng
Ngoằn ngoèo gieo bóng. Hạ rơi

Tôi vết tên tôi vào một giấc mơ đời
Giấc mơ có cây, có gió
Có vương quốc riêng với khu vườn mượt cỏ
Vòng tay hoàng tử, nàng tiên...

Trở về từ những giấc mơ hiền
Viết tên thời gian lên cuộc đời chân thực
Không có nhiều hoa hồng, hoa lan, hoa cúc
Chỉ có anh và em

Chỉ có anh và em...!

Chỉ chừng đó thôi cũng đủ làm động lực cho nó bước đi và con tim đã qua thời trai trẻ lại được nồng nàn thêm hơn nhiều nữa...!



Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

Biệt Ly

Sáng nay trở về với mẹ
Quê mình xám ngắt màu tang
Xuân vàng mai không xòe nụ
Hư vô nát ruỗng cõi lòng

Cố nén thật nhiều vẫn khóc
Biệt li vốn dĩ đâu quen
Lần cuối bởi là vĩnh viễn
Ngàn xa một khúc ruột lìa

Cúi đầu nói lời tạ tội
Hương bay thoảng một góc trời
Mẹ ơi khi nào có nhớ
Trần gian con mãi là con

27.01.2017


Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

Đời Vẫn Ca Reo


Chiều hôm nay Sài Gòn se se lạnh, vài cơn gió mạnh thổi lăn lông lốc mấy chiếc lá vàng trên hè phố. Dưới đường người đi, kẻ về tấp nập hơn những tuần trước đó với những bao, giỏ vừa mua sắm. Xa xa vài tiếng rao của người bán bánh chưng, bán cúc vạn thọ dạo trôi nổi dập dềnh trong tiếng động cơ xe cộ, làm sực nhớ những lần tết quê của thời thơ ấu.

Quê mình hồi ấy nghèo lắm, nằm lọt thỏm giữa hai nhánh sông tạo thành một doi đất mỏng, mong manh. Nên phần lớn vui tết là loanh quanh trong xóm làng với những trò chơi quen thuộc, những tập tục còn lưu lại từ thời ông cao bà cả như viết câu đối, đốt pháo, tôm cua bầu cá, bài chòi, hát bộ, lô tô...

Bọn trẻ con giống mình thì trông chờ có được đôi dép, chiếc áo mới... tiền lì xì là những đồng bạc mệnh giá nhỏ. Được người lớn dắt đi chúc tết, tung tăng nhận quà mừng mà không phải lo chuyện học hành thi cử, vui ơi là vui.

Thương nhất mẹ cha. Mẹ phải lo bánh trái, thịt thà, bát đĩa từ sáng sớm đến tối mịt cho các lần cúng kính, đãi đằng họ hàng thân thuộc gần như suốt những ngày gọi là tết ấy, thật vất vả mà chẳng rời đâu được... Còn cha lo công việc có vẻ đàn ông hơn nhiều - dựng cây nêu trước sân, trang trí bàn thờ, quét dọn nhà cửa, chuẩn bị hoa hòe các loại gom góp trong vườn... làm sao cho những ngày tết là tuyệt nhất, huy hoàng nhất, nhưng cũng trang trọng nhất. Mùi hương, sắc màu, ngon và đẹp mà gia đình cố gắng tạo dựng luôn hiện diện khắp mọi không gian và thời gian

Tết xưa là vậy, đơn sơ nhưng được nuông chìu, cưng nựng. Bây giờ ở cái tuổi cao cao ngọn tre, nghiêng nghiêng túp lều, tết trở thành một nghĩa vụ thiêng liêng không hơn, không kém. Lo cho một cái tết tươm tất cũng thật khó khăn mà chẳng có chút vui gì cho cam lòng. Nghĩ đi, nghĩ lại thấy giống cái khuôn hình cha mẹ mình quá đỗi!

Tết này, người ta có thể nghỉ xả hơi bảy ngày, chín ngày, đôi tuần. Du hí, thăm thân, chén tạc chén thù kia nọ bù cho những ngày cực nhọc trong năm, gắn kết những tâm tình xa vắng. Còn mình sẽ lại ngồi đây, đứng đây, loanh quanh ở nơi chốn này với tám tiếng một ngày, bảy ngày một tuần. Cả mùa tết là cả mùa bối rối nhìn dập dìu trẻ qua, già lại hớn hở, rộn ràng... xanh xanh, tím tím môi mày son thơm...

Cuộc đời chẳng ai giống ai, hoàn cảnh mỗi khi một vẻ, thăng trầm thịnh vượng khác nhau. Nghĩ thế nên cuối cùng cũng đành thương thầm cuộc sống riêng mình. Để rồi lại ngước nhìn trời xanh bao la, nở nụ cười hiền và tiếp tục công việc của một con người!

Dặm trường chân bước tới
Háo hức đời ca reo
Xuân mùa sau vời vợi
Vẫn cố gieo nụ mầm...