Danh sách Blog của Tôi

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2023

Tháp Chàm - Ninh Thuận


Bình Ba, Núi Chúa trời trong
Chân thầm lặng bước thong dong cát rào 
Hang Rái đá nhấp nhô nào 
Chiều buông nắng nhạt vẫy chào khách xa

Vĩnh Hy vịnh nhỏ sóng ca
Hoang sơ mấy dãy thuyền ra thuyền về 
Mũi Dinh lạc cảnh em kề
Non xanh nước biếc khắc thề thuỷ chung

Nam Cương đồi cát chập chùng
Dấu chân để lại tương phùng hợp tan
Vượt qua mấy nẻo muôn ngàn
Cách đồng điện gió mênh mang một thời 

Tuổi thơ dù đã ly rời
Như đang hiển hiện rạng ngời quanh đây
Đồng Cừu mút mắt hàng cây
Từng đàn lững thững nắng vây bóng dài 

Suối Tiên đá xếp miệt mài 
Nước dâng thác đổ lòng ai rộn ràng 
Tháp nghiêm trầm mặc hồng hoang
Nâu sần đất kể tự ngàn năm xưa 

Vườn nho ngọt lịm chiều trưa 
Nâng niu mấy quả lưa thưa chín hồng 
Rượu ngon nhấp cạn hương nồng 
Môi cong cớn kể thời lông bông tìm 

Chia tay núi đứng lặng im
Hẹn ngày gặp lại lời tim mặn mà 
Tháp Chàm - Ninh Thuận mờ xa 
Con tàu gõ nhịp thể là tiếng yêu

31/10/2023




Thứ Năm, 21 tháng 1, 2021

Bão Nữa Rồi Em

Nơi quê mình lại bão nữa rồi em
Đám trẻ con phải ngồi nhà bỏ học
Mẹ già còng lưng lo bạc đầu, trắng tóc
Cho con, cho chồng từng bữa đói đi qua

Mảnh đất mỏi mòn, trăn trở xót xa
Đến cái cây cũng oằn lưng dưới gió
Mỗi một năm có trên mười cuồng phong vào ngõ
Đá cũng trơ cằn, biển bạc hóa tang thương

Rừng cao su thứ vàng trắng đời thường
Nuôi sống dân mình cũng lìa cành, quỵ đất
Những ngôi nhà chưa bao giờ là rộng giờ càng thêm chật
Hỏng chái đầu, bay mất nóc, xác xơ

Người dân quê chống bão phạt phờ
Rồi mai đây còn đón bao nhiêu lũ lụt
Đi qua ruộng vườn, xóm làng heo hút
Để lại cảnh tình quằn quại dưới chiều buông

Vượt qua nỗi đau và những đời buồn
Đất mềm ươm hạt, tay lăn tròn cát trắng
Những mầm non chui lên từ uất nghẹn
Lại khởi đầu từ ước vọng cần lao...






Thứ Tư, 30 tháng 12, 2020

CHÀO NĂM MỚI 2021!

Lại một thập kỷ nữa bắt đầu - thập kỷ thứ 3 của thế kỷ 21. Thời gian trôi qua nhanh như tia chớp đánh xoẹt trong mây. 

Nhớ thuở nào còn là chú nhóc, hay bám gót các anh chị vui chơi, vô tư lự như tia nắng Mặt Trời ban mai ngủ vùi trên thềm nhà mùa tháng tám. Rồi trổ giò, rồi lớn lên thành gã thanh niên nhiều cáu kỉnh, dở dở, ương ương vui buồn lẫn lộn. 

Giờ thì không còn muốn chạy theo người lớn nữa, mà thích thú níu váy bọn con gái cột tóc đuôi gà, đuôi sam, cong cớn đôi môi nhỏ xinh thơm nồng, thường đắm mình nhìn những đụn mây trắng bay trên bầu trời cao cao màu ngọc bích. 

Điều gì đến đã đến. Tự cột mình vào cái cọc huyền diệu, không thể nào muốn được tung ra. Thế giới loài người đâu đâu cũng dường như giống nhau, mọi thứ đều được sắp đặt sẵn sàng vị trí của các con cờ trên bàn cờ đã định. Gia đình là cái tổ to lớn, chứa chấp biết bao điều nhỏ nhoi nhưng vĩ đại, riêng tư nhưng trộn lẫn, phiền hà nhưng không thể mãi mãi trốn tìm. 

Cả một thời gian dài hiến dâng trọn phần sức lực cho bản thân, gia đình và xã hội. Để đến một ngày ngồi xuống đối diện với chính mình, nâng niu chút quãng đời còn lại như báu vật Trời ban, muốn hoàn nguyên về thời kì trẻ trai vô ưu từng đã. 

Chỉ vài ngày nữa thôi sẽ kết thúc 62 mùa xuân xanh tươi và bắt đầu cho một mùa xuân tiếp theo - cũng là khởi đầu những mùa xuân có lẽ không bao giờ thắm màu xuân nữa. 

Năm 2021 có thể là một năm đặc biệt của nhân loại toàn cầu và có thể đặc biệt của cả chính cuộc đời mình!

Xin chúc tất cả mọi người trong gia đình, những bạn bè gần xa, thân sơ... Một năm mới 2021 có nhiều sức khỏe, bình an, may mắn, đầy ắp yêu thương... Nhiều niềm vui và tiến bộ!

29/12/2021


Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

Giữa Muôn Trùng Sóng Xô



Nếu có một ngày bạn của mình ra đi (đi thật hay đi trong tưởng tượng), là người trong cuộc bạn sẽ nghĩ gì và làm gì. Tôi đoan chắc rằng các bạn cũng như tôi, buồn nhiều hơn vui.

Có thể chúng ta sẽ quay về những kỉ niệm đã xa, tìm trong đó bao điều tốt đẹp còn sót lại, xem như những nụ mầm bắt đầu cho xuân mới.

Cuộc sống đang diễn ra và luôn diễn ra, chúng ta vẫn phải tiếp tục. Một số những dằn vặt sẽ đến, bởi bất kì trong trường hợp nào ta vẫn phải nhận một phần trách nhiệm. Chỉ mong mỗi điều người ấy sẽ hiểu, coi ta như một ngày thoáng qua, một cơn mưa chợt đến, một vụ mùa không thuận lợi, để rồi không còn cố chấp ta nữa.

Phủ phàng thường là tính từ diễn tả những thất vọng, nghiệt ngã sau nhiều đợi mong. Ân hận cũng là điều phải nói, cho dù nói cho chính mình chứ không phải cho người khác.

Hẳn nhiên, đến một lúc nào đó, mình phải tự tay phá vỡ những ràng buột chính mình, mở ra một khung trời tự do khác. Những sắc màu, những con đường rộng, những hoài mong ẩn mình nơi phía trước.

Cuộc đời là ngu ngơ, nhưng cuộc đời là khao khát. Dù có phải đi lạc giữa những bộn bề, giữa những con sóng dữ, bàn chân ta cứ phải mãi đi.










Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020

Lời Nhắc Của Mùa Thu


Cứ mỗi tháng tám, mùa thu lại về.

Người ta nói: Mùa thu là mùa tình yêu, mùa của sự lãng mạn. Với tôi chỉ đơn giản là mùa của những trái tim muốn nói.

Dù thế nào đi nữa, mùa thu cũng mang lại cho mỗi chúng ta niềm tin yêu, những bất chợt trong tâm hồn, những rung động mà không phải ai cũng nói được thành lời.

Ở Việt Nam, khi nói đến mùa thu người ta thường nghĩ đến mùa thu Hà Nội. Với sấu, với hoa sữa, hồ Gươm, với những tà áo sắc màu vương vương trong gió se lạnh. Là những vạt sương long lanh, là xác lá vàng lô xô lăn theo nhau trên con đường nhỏ... có vạt tóc nào bay...

Sài Gòn không được thế. Nhưng với riêng mình thì lại là điều khác hẳn. "Người ta có thể chê mùa thu Sài Gòn chẳng hề có chút duyên, nhưng với anh chính là nỗi niềm chẳng thể nào phai được"

Sài Gòn là một thành phồ trẻ. Nó trẻ không những chỉ được hình thành từ hơn 300 năm trước. Nó còn là sự thăng hoa trong tính cách của con người nơi đây. Những con người mang tâm hồn nhẹ nhàng và phóng khoáng.

Ngồi một nơi cao cao nào đó nhìn mùa thu Sài Gòn đi qua dưới hàng cây, với bóng mây bàng bạc, nắng vàng nhẹ buông, những khuôn mặt trẻ trung và háo hức tự nhiên lòng thấy tràn ngập những yêu thương và hoài vọng dâng trào. 

Mùa thu trong tôi là vậy đó.

Đâu cần những gì thật to lớn, những tung hô tưng bừng. Chỉ cần một chút quan tâm, một lời thỏ thẻ, một tiếng dạ thưa, một sự dịu êm hướng về cũng đủ làm lòng mình vỡ òa cảm xúc cùng thu. Vậy thôi!
......
Ngơ ngẩn chiều nay nhiều bâng khuâng và nhớ
Bởi một Sài Gòn trống quá chẳng gần em
Mùa thu đang về nên hạt sương cũng lạnh thêm
Anh thầm hiểu thế nào là tình xa... lá úa 

Những con phố ngang qua ngập tràn sắc lụa
Đỏ, vàng, xanh... và tiếng nhạc dặt dìu vang
Mặt trời sắp tắt anh cố níu những tia nắng rất vàng
Soi sáng bước chân không lạc loài về nơi mịt mù xa vắng

Những lúc chạnh lòng hỏi hàng cây bên đường đang đứng ru mình, im lặng
Có cuộc tình nào nghiêng về phía ta không?
Bác xích lô già còng lưng đạp còn anh thì mãi viễn vông
Trong cái khắc khoải tình em gập ghềnh mây gió 

Có thế nào đi nữa, anh vẫn vững tin ở một nơi nào đó
Em nghĩ về anh như nghĩ về nơi chốn bình yên
Người ta có thể chê mùa thu Sài Gòn chẳng hề có chút duyên
Nhưng với anh chính là nỗi niềm chẳng thể nào phai được

Anh lẩm bẩm với chính mình, với con đường rộng dài phía trước
Rằng: Mùa thu dẫu không xanh cũng chẳng thể làm ủ ê, không làm anh vụng về cúi mặt
Có một điều đang rõ ràng, biết chắc
Không có cơn mơ nào đi hoang qua vai mà vuốt mặt bỏ quên ngày

Nắng nơi nầy, nơi kia có vàng mấy cũng chẳng thể làm anh say
Nhưng màu cúc đỏ em trồng làm anh rất nhớ
Dù cúc chẳng thơm như hồng, như lan nhưng quyến rũ sánh mùi hơi em thở
Ám chặt muôn lần đâu dễ phủ phàng trôi

Lời bài hát em thường nghe có thể là điều bóng bẩy, xa xôi
Tiếng sóng lòng anh lại luôn là mặn nồng có thật
Đâu cần hỏi, bởi vì sao hơi thu về phơ phất
Anh chỉ biết rằng anh đang đối diện với ngọt ngào

Chẳng cần đo ông trời ở trên mấy tầng cao
Anh cũng biết bàn tay em phía bên kia rất ấm
Có chú vành khuyên cất tiếng líu lo dịu dàng thật chậm

Như nhắc rằng mai rước đón em về...