Nơi quê mình lại bão nữa rồi em
Đám
trẻ con phải ngồi nhà bỏ học
Mẹ già còng lưng lo bạc đầu, trắng tóc
Cho
con, cho chồng từng bữa đói đi qua
Mảnh
đất mỏi mòn, trăn trở xót xa
Đến
cái cây cũng oằn lưng dưới gió
Mỗi
một năm có trên mười cuồng phong vào ngõ
Đá cũng trơ cằn, biển bạc hóa tang thương
Rừng
cao su thứ vàng trắng đời thường
Nuôi
sống dân mình cũng lìa cành, quỵ đất
Những
ngôi nhà chưa bao giờ là rộng giờ càng thêm chật
Hỏng
chái đầu, bay mất nóc, xác xơ
Người
dân quê chống bão phạt phờ
Rồi
mai đây còn đón bao nhiêu lũ lụt
Đi
qua ruộng vườn, xóm làng heo hút
Để
lại cảnh tình quằn quại dưới chiều buông
Vượt qua nỗi đau và những đời buồn
Đất mềm ươm hạt, tay lăn tròn cát trắng
Vượt qua nỗi đau và những đời buồn
Đất mềm ươm hạt, tay lăn tròn cát trắng
Những
mầm non chui lên từ uất nghẹn
Lại
khởi đầu từ ước vọng cần lao...
bài thơ đầy cảm xúc
Trả lờiXóa