Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

Đời Vẫn Ca Reo


Chiều hôm nay Sài Gòn se se lạnh, vài cơn gió mạnh thổi lăn lông lốc mấy chiếc lá vàng trên hè phố. Dưới đường người đi, kẻ về tấp nập hơn những tuần trước đó với những bao, giỏ vừa mua sắm. Xa xa vài tiếng rao của người bán bánh chưng, bán cúc vạn thọ dạo trôi nổi dập dềnh trong tiếng động cơ xe cộ, làm sực nhớ những lần tết quê của thời thơ ấu.

Quê mình hồi ấy nghèo lắm, nằm lọt thỏm giữa hai nhánh sông tạo thành một doi đất mỏng, mong manh. Nên phần lớn vui tết là loanh quanh trong xóm làng với những trò chơi quen thuộc, những tập tục còn lưu lại từ thời ông cao bà cả như viết câu đối, đốt pháo, tôm cua bầu cá, bài chòi, hát bộ, lô tô...

Bọn trẻ con giống mình thì trông chờ có được đôi dép, chiếc áo mới... tiền lì xì là những đồng bạc mệnh giá nhỏ. Được người lớn dắt đi chúc tết, tung tăng nhận quà mừng mà không phải lo chuyện học hành thi cử, vui ơi là vui.

Thương nhất mẹ cha. Mẹ phải lo bánh trái, thịt thà, bát đĩa từ sáng sớm đến tối mịt cho các lần cúng kính, đãi đằng họ hàng thân thuộc gần như suốt những ngày gọi là tết ấy, thật vất vả mà chẳng rời đâu được... Còn cha lo công việc có vẻ đàn ông hơn nhiều - dựng cây nêu trước sân, trang trí bàn thờ, quét dọn nhà cửa, chuẩn bị hoa hòe các loại gom góp trong vườn... làm sao cho những ngày tết là tuyệt nhất, huy hoàng nhất, nhưng cũng trang trọng nhất. Mùi hương, sắc màu, ngon và đẹp mà gia đình cố gắng tạo dựng luôn hiện diện khắp mọi không gian và thời gian

Tết xưa là vậy, đơn sơ nhưng được nuông chìu, cưng nựng. Bây giờ ở cái tuổi cao cao ngọn tre, nghiêng nghiêng túp lều, tết trở thành một nghĩa vụ thiêng liêng không hơn, không kém. Lo cho một cái tết tươm tất cũng thật khó khăn mà chẳng có chút vui gì cho cam lòng. Nghĩ đi, nghĩ lại thấy giống cái khuôn hình cha mẹ mình quá đỗi!

Tết này, người ta có thể nghỉ xả hơi bảy ngày, chín ngày, đôi tuần. Du hí, thăm thân, chén tạc chén thù kia nọ bù cho những ngày cực nhọc trong năm, gắn kết những tâm tình xa vắng. Còn mình sẽ lại ngồi đây, đứng đây, loanh quanh ở nơi chốn này với tám tiếng một ngày, bảy ngày một tuần. Cả mùa tết là cả mùa bối rối nhìn dập dìu trẻ qua, già lại hớn hở, rộn ràng... xanh xanh, tím tím môi mày son thơm...

Cuộc đời chẳng ai giống ai, hoàn cảnh mỗi khi một vẻ, thăng trầm thịnh vượng khác nhau. Nghĩ thế nên cuối cùng cũng đành thương thầm cuộc sống riêng mình. Để rồi lại ngước nhìn trời xanh bao la, nở nụ cười hiền và tiếp tục công việc của một con người!

Dặm trường chân bước tới
Háo hức đời ca reo
Xuân mùa sau vời vợi
Vẫn cố gieo nụ mầm...







2 nhận xét: