Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Mùa Mưa Cũ


Tháng chín đã qua. Một tháng chín với nhiều cơn mưa dai dẳng và ào ạt, thành phố có những nơi ngập sâu trong nước. Thật sự là điều bất tiện và không thú vị cho bao người.

Sống ở thành phố này hai mươi năm, tôi lại luôn muốn đắm chìm trong những cơn mưa nhỏ, hắt hiu dài hàng giờ mà không phải là đặc trưng của miền đất phương Nam này. Nơi được ca ngợi là Sài Gòn chợt mưa, chợt nắng.

Ngồi trong quán café vắng, bao quanh mình là những cơn mưa rả rích. Một chút se lạnh len lỏi trên mặt da, một làn hương thơm nồng phảng phất, một vị đắng ngọt chảy tan nơi đầu lưỡi. Với nhiều người là niềm vui, niềm đam mê vô tận không thể nào bỏ được. Với tôi lại là nơi trắc nghiệm, phán xét cho những điều đã trải qua trong cuộc sống của chính mình.

Tôi không ghiền café lắm, cũng như không ghiền nhiều thứ khác mà thường gọi là các món " khoái " của cánh đàn ông như rượu bia, bài bạc... Nhưng tôi lại thích cái mềm mại, lung linh, trật tự, ẩn chứa phía sau mà café mang lại. Sâu lắng, hoài cổ, miên man theo kỉ niệm buồn vui. Những thứ mà thường bị lãng quên theo năm tháng, theo những cuộc mưu sinh không chấm dứt của đời người.

Hình như càng về già, con người ta càng ghét hiện thực hơn nhiều. Cái hiện thực được góp nhặt, lưu trữ theo từng bước chân qua, khô cằn và rách vỡ. Càng về già não bộ càng thoái hoá, trái tim cũng mệt mỏi thêm lên. Con người muốn quay về ẩn dật nơi cội nguồn mênh mông, sâu thẳm và bơi lội trong cái thuở ban mai nhiều tĩnh lặng, tràn ngập hồn nhiên.

Ngồi một mình cùng tách café nóng thơm trong căn phòng đơn sơ nhưng ấm cúng. Ngoài kia bầu trời đang buồn bã, giận hờn, lang thang nhiều đám mây đen mỏng, rộng. Những hạt nước li ti bay bay theo gió hắt vào khung cửa, chảy loằng ngoằng trên mặt kính bụi mờ như những giọt buồn thời gian. Trong tôi một mùa mưa cũ cũng hiện về lấp loáng đâu đó, làm ướt nhẹp lên tâm hồn có đôi chút không vui...

Những mong trên tay đoá hồng nắm chặt
Nẻo đường nào ghi dấu bước chân đi
Mai mốt xa nhau còn sót lại được gì
Có phải là yêu nhuốm vàng màu hoa cúc?

Sài Gòn ngày 30.09.2015





Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Có Một Mùa Xuân Nơi Phía Trước


Thằng Nhẫn từ Dalat sương mù xuống, bước vào nhà mang theo cái bản mặt gian nan thời bao cấp. Thấy vậy, Nại nhe hàm răng khểnh ra tếu táo bắt tay hắn, cười toe toét làm hên.
- Chú mày xuống thăm tao hay có chuyện gì mà hình như trời không đẹp mấy?
Nhẫn vừa ngồi xuống ghế, vừa liếc mắt qua vợ Nại đang bên bàn vi tính như thăm dò, rồi nói.
- Mình xuống Sài Gòn có tí chuyện, sẵn ghé thăm vợ chồng mi, lâu quá mà.
Giọng hắn rất thân tình và dễ mến làm cho Nại có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Từ nãy tới giờ, Lịch - vợ Nại mới quay qua chào xã giao bằng vài câu nhát gừng rồi cắm cúi xuống bàn phím tiếp tục gõ gõ những tiếng kêu khô khốc.

Thấy không khí có vẻ trầm lắng, Nại hắn giọng:
- Bây giờ mình ra café đi em.
Lịch lấy lí do bận nên từ chối và cuối cùng chỉ có Nại và Nhẫn. Đi được mấy bước, Nhẫn đề nghị:
- Thôi café, tau ( tao ) mới uống lúc xuống xe, hẹn dịp khác, bọn mình ghé cái xó nào đó làm vài ve đổi tông cho thắm màu nhan sắc.
Đoán Nhẫn có vấn đề riêng tư gì đây, Nại kéo Nhẫn bước vào quán" Có Một Mùa Xuân Nơi Phía Trước” chọn cái bàn ở góc khuất, yên tĩnh nhất.

Sau vài ly khơi mào, giờ Nhẫn bắt đầu câu chuyện bằng thứ tiếng lai Quảng nửa vui, nửa buồn đặc trưng của hắn.
- Thực ra tau buồn quá mi ơi, giờ tau và Lãm - vợ tau như dùi với mõ, nên tau cố tắt tiếng cả năm nay, mặc bà ấy muốn làm gì thì làm. Tau dành cho bả cả một khung trời riêng biệt, không hề chiếm lấy một phút giây nào cả.
- Sao thế bạn, bà ấy đã sao nào? Nại gạn.
- Tau đi làm theo ca, giờ tuổi cũng đã cao nên nhiều khi thấy mệt mỏi quá. Còn Lãm thì ở nhà như mi biết đấy. Nhưng giờ bà nghiện mạng ghê quá, suốt ngày cứ cắm mặt vào cái màn hình, lúc máy tính, lúc điện thoại... làm tau chịu hết nỗi.
- Nhưng bà ấy lên mạng thì tốt chứ có sao đâu. Giờ người ta toàn học trên mạng không à, nghe đâu mỗi ngày có hơn 1 tỷ người leo face tán gẫu cơ đấy.
- Biết, tau biết. Ngoài người ta, có cả tau nữa đều lên mạng cả, nhưng lên mạng khi nào và làm gì mới là điều quan trọng. Đằng này bả lập một trang web mang cái tên" Bạn Bè Đâu Mấy Đứa " gì đấy. Thế rồi kêu réo, chờ người ta gửi bài, đọc bài, chọn bài, sửa bài, làm hình flash, post bài lên trang... v.v và v.v... Trực máy coi người ta viết comment như thế nào, gọi tới, gọi lui, chát đến, chát về, viết phản hồi cho người ta nữa ... tau thấy nhứt cả mắt. Giờ thành cái nghề mất mi ơi. Bả sẵn sàng bỏ việc nhà, thức khuya, dậy sớm vì nó chứ không vì gia đình hay bản thân. Đau mày hỉ!

- Sao vợ mày giống vợ tao dữ vậy.
- Ủa, Lịch cũng thế à?
- Vợ mình còn đẳng cấp hơn vợ bạn nhiều. Ngoài cái trang wordpress" Tình Yêu Và Sự Ngu Xuẩn", còn lập cả facebook, zalo, blogspost... Nếu lập vậy mà để học hỏi mở mang kiến thức, tập tành viết văn hay làm thơ cho có văn hoá, văn nghệ, thư giản như người ta thì tao mừng biết mấy. Đằng này tao thấy càng ngày bả càng bơ ra, cộc cằn, bỏ bê mọi thứ mới chết chứ.
Nhẫn cầm ly bia đưa lên cụng vào ly Nại đánh cốp, rồi nghiêng nốc một hơi dài cạn trơn. Hắn dập dập cái ly xuống mặt bàn gỗ tạp nghe lạch cạch đến ớn lạnh sống lưng.
- Hèn chi, lúc tau vào là lúc nàng đang chinh chiến chứ gì?
- Đâu phải riêng mày, những người bạn khác, cả người thân của tao đến nhà, bả cũng thế. Có khi bả ở hẳn trên lầu không thèm xuống chào một cái, coi như chút tình mọn còn sót nơi đáy óc, hoặc chỉ giả lả vài câu xã giao rồi bắt đầu nhập mạng, như khoe với người ta rằng: Lịch này là vậy đấy, biết chơi vi tính nè, biết lướt web nè, chứ không phải cù lần như quí vị đâu. Nhưng lại quên rằng người ta nhìn mình với con mắt khác, coi mình như kiểu người thiếu lịch sự, lố bịch... Mỗi lần như thế tao xấu hổ muốn độn thổ luôn. Ở đời có bốn cái ngu: làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu. Hồi còn nhỏ tao đã nghe người lớn dạy vậy, giờ ứng vô cái nghiệp của vợ tao, sao tao thấy nó giống quá. Không làm mai, không lãnh nợ, không gác cu, không cầm chầu thì còn gọi là gì mới đúng tên, hả mày? Nại nói nghe buồn thấu ruột, rồi bỗng nhiên nó cao hứng gắt gỏng.
- Với tao, kể cả kẻ thù bước vào nhà, tao cũng tiếp đón nồng hậu, coi họ như bình thường, hoặc giả là người từ hành tinh khác đến cũng được chớ, có chi phải ngại và đến khi họ chết coi như xong, chết là hết mà. Có phải làm như Lịch mà đem lại điều tốt đẹp gì đâu. Bạn bè mạng ngày nay có mấy đứa thủy chung, chúng lợi dụng mình mang đến lợi ích rồi coi bạn như cái thằng vừa gặp đầu đường. Nại than thở.
- Tao giận quá nói thế, chứ thượng vàng hạ cám có đủ. Như mày là một trong những thằng tuyệt đỉnh nhất mà tao từng biết. Phải chọn bạn, chọn thứ mà chơi chứ.

Nhả một hơi thuốc dài, những mảng khói bay ngoằn ngoèo lơ đãng trong không khí theo những hình thù kì dị. Nhẫn nhìn vô định vào một nơi xa xăm, đôi môi thấm bia vừa đủ mềm. Hắn gật gù.
- Vợ tau có lẽ là người vợ kì quái nhất trên đời. Hình như bả chỉ biết có mình, gia đình mình, bả cai quản tau đến nghẹt thở. Mà có phải tau vô lương gì đâu cơ chứ. Tau coi vợ, phía vợ bằng trời là khác. Mi thấy tau nói có gì quá đáng không?
- Ừ, ngày xưa tao và mọi người hay khen mày sống đẹp với phía vợ mà. Thằng rể nghèo nhưng không xấu nết.
- Đúng, tau đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng hiện có, chứ ngoài khả năng nói chi. Nhưng vợ tau chẳng hiểu gì cho tau cả. Bả đã biến tau thành kẻ đối đầu, tau có bao giờ muốn thế đâu. Mày nghĩ tau bỏ quê lên đấy để làm trò hề vậy à. Hồi còn ở thị trấn nghèo gia đình tau đâu đến nỗi mạt, đôi vợ chồng công chức đủ xài, nhà cửa ổn định đấy chứ. Nhưng tau nghĩ đến tương lai vợ và con sau này. Tao muốn con cháu tau phải có môi trường sống tốt và sung sướng hơn tau bây giờ.
- Nghe nhà vợ mầy đông lắm hả?
Như gãi phải chỗ ngứa. Hắn thốt ra tràng dài.
- Đâu có phải đông là lắm chuyện. Cơ bản là chỗ nào có từ hai phụ nữ trở lên là chỗ đó thành chợ, chợ chứ không phải siêu thị. Nó khẳng định như đinh đóng cột. Chắc là nó hận lắm mới nói vậy thôi, chứ ngày xưa nó yêu phụ nữ nhiều hơn ai hết. Nại thầm nghĩ.
- Mọi điều rắc rối là chỗ ấy. Tau ghét cái thứ phụ nữ lắm điều, hay chọc ngoáy vào nhà người khác... Hắn mỉa nghe mà chua. Chau chau cái đuôi mày cong, rồi tiếp cái ý bỏ lỡ lúc đầu.
- Tau thương vợ hơn thương cả tau, gia đình vợ hơn gia đình tau. Tau quí những gì bả có. Bạn bè bả đến nhà dù là ai, biết hay không biết tau cũng tiếp đón như thượng khách. Tau nghĩ bạn bả cũng như bạn mình, phải xử tốt mới được. Còn tau, dễ mấy khi tau dám rước bạn hay người thân về nhà, nếu không muốn đời là bể khổ. Đã có những lần tau nếm mùi xấu hổ rồi còn gì. Hì… Hắn xìu xuống như lớp xe cán phải đinh trong ngày lễ tình nhân.

- Thôi mày. Tao với mày cùng cảnh ngộ. Kể hết người ta nghĩ mình hư hỏng, không rộng lượng, chả hay ho gì. Nại nói.
- Ừ, tau cũng nghĩ rứa. Với mi tau mới nói cho vơi bớt nỗi sầu, để trong người nó uất ức làm sao ấy. Mày cứ tin, Nhẫn này chưa bao giờ mang chuyện gia đình ra khỏi cửa. Với mẹ, với anh chị tau cũng thế, chả đời. Tau chẳng dại gì kéo họ vào để mang tiếng bầy đàn, từ này chắc mi hiểu, tệ lắm. Mi là kẻ duy nhất tau tin, tau thưa. Hỡi thằng bạn nối khố từ ngày còn để chỏm của tau.

- Còn người tình cũ của tao ư. ( Nại nói về vợ mình, rồi tự nhiên nó mắc cười phá lên khanh khách, phì cả bia ra ngoài ) Thuở đời, ở thế kỉ 21 rồi mà cứ như thời Hải Thượng Lãng Ông hái cây rừng làm thuốc. Mắc bệnh gì cũng nghĩ tới trúng gió, cạo đến tơi cả da. Ai nói gì cũng nghe, chuộng ba thứ lá cây trời đánh, mấy thứ viên chưa kiểm định. Hết bịnh đâu không thấy chỉ thấy suýt chết vì nó. Một phần vì biếng nhác, một phần lo ôm mấy cái trang web khốn khổ đó không chịu rời. Tao nói mãi mà có nghe đâu. Thử hỏi, có phải khôn nhà dại chợ không nào. Lướt web để làm chi, sao không học điều hay trên đó.
Nại đổ đầy bia ra cốc.
- Ở Đức người ta trọng nhau bằng thứ bọt này, còn tao với mày quí nhau bằng sự chân tình và chia sẻ, hãy cạn ly này mong cho đời thơm mày ạ. Đoạn nó đưa ly trút đầy vào trong cuống họng, đánh ực một tiếng nghe rõ ngon. Hít hà xong, nó lảm nhảm một đoạn bài hát của Y Vân mà nó thích từ thời học trò nhiều mơ mộng.
- Em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời, hai mươi năm đầu sung sướng không bao lâu, hai mươi năm sau sầu vương cao vời vợi, hai mươi năm cuối là bao.... chữ "là bao " sau cùng nó kéo rê, phập phồng lên xuống như sợi rau muống luộc còn dai nhách, dính trong kẽ răng, thiệt tội nghiệp.

- Mẹ kiếp! Thằng Nhẫn nãy giờ im lặng nghe, tự dưng cộc cằn, nổi máu triết lí.
- Mày nhớ, ngày xưa hai nàng của mình đâu có vậy. Cả hai đều là người đẹp thanh cao, đáng yêu biết bao. Cái thế giới phẳng bây giờ dễ hội nhập nhưng phức tạp khôn lường. Nó đặt mỗi con người ta vào một vùng đất khác - vùng đất lạnh căm và cô độc, mỗi thành viên trong gia đình là một ốc đảo hoang vu. Internet nhấn chìm con người vào cái hố sâu thăm thẳm của ngôn từ và thành tựu, nhưng bước ra có khi chỉ còn là một thây ma không hơn không kém. Phải cố giữ mi ạ. Đừng lãng phí vào những chuyện không đâu. Phải biết lợi dụng internet vào nhu cầu thiết thực và lợi ích nhất, đừng để nó làm băng hoại tâm hồn mình, mày nhé.

Ly bia cuối cùng cũng cạn. Hai thằng bạn cầm tay nhau thật chặt như muốn nói điều gì mà chưa thể. Cả hai cùng bước ra ngoài. Mặt trời đang rót những tia nắng yếu ớt lên mấy nhánh hoàng lan nơi cổng quán. Bỗng thằng Nhẫn khựng lại, cái hồn thi sỹ của nó trỗi lên.
- Nại à. Buổi chiều tà là thời điểm đẹp nhất trong ngày, mi có thấy thế không?
- Ừ, có. Văn chương cũng hay viết thế, nhưng hoàng hôn của đời người không giống vậy, mày nhỉ. Ước chi...
Cả hai thằng bạn sắp già chếnh choáng cùng bao suy nghĩ của riêng mình với một chút men bia cay cay nơi đầu lưỡi.
Dưới con đường lót gạch láng bóng, màu nắng vẫn dịu dàng theo từng bước chân xa...

Sài Gòn 04.09.2015