Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tôi Đi Mổ U


Mình có hai cái u bã sau lưng, to cỡ hạt đậu đen luộc. Thỉnh thoảng nó hơi ngứa và khó chịu. Nghe bạn bè xúi: Ghé vào trạm y tế nhờ mổ, mất vài chục phút và ít chục ngàn chứ là bao. Cái thứ mụn lẻ tẻ ấy hót nhanh òm à!

Chiều nay đi sao giấy tờ cho con ở UBND phường, thấy trạm y tế nằm cạnh mới xây, vắng tanh, nhưng cũng khang trang tợn. Tí tửng chân sáo bước vào.
- Chào chị( một cô sồn sồn ngồi uể oải ngay bàn sảnh trước, sau nầy biết là y tá, trước có làm bên sản khoa). Có phải chị làm việc ở đây không ạ?

- Phải. Cô trả lời.

- Chị cho hỏi: Tôi có vài cái mụn phía sau lưng lúc trời nắng nóng hơi khó chịu, trạm có thể mổ giúp được không?

- Anh vào phòng kia.

Tôi bước vào phòng chị ta vừa chỉ. Một chị khác lớn tuổi hơn đang ngồi gác chân lên chiếc ghế còn lại lim dim ngủ( Chị nầy sau đó tôi biết là bác sĩ nhưng khoa gì thì không rõ). Thấy tôi, chị tỏ vẻ bối rối, bỏ chân xuống và mặc áo blouse vào.
- Anh ngồi.
- Cám ơn chị. Tôi có hai cái mụn... (Tôi trình bày ngắn gọn)
- Anh qua phòng kia mổ cho, chị nhanh nhảu.

Tôi mừng vì được mổ ở đây gần nhà cho tiện. Lên bàn mổ xong. Hai vị lương y tiến hành cuộc mổ và tôi có được những cảm tưởng thú vị .
Cô y tá lục tủ lấy ra bông băng và các dụng cụ. Tôi cởi trần và nằm úp lên bàn. Nghe lưng mình ướt và mát của cồn sát trùng. Yên tâm, không đến nỗi tệ, tôi nghĩ bụng. Một mũi kim tê đi vào hai mụn, mươi giây sau không thấy đau nữa. Đường mổ đầu tiên êm ái như cái vuốt nhè nhẹ bởi bàn tay thánh thần của phụ nữ lên da thịt cũng miên man không kém. Chậc! Tốt đấy chứ! Bác sỹ cấp phường vậy là o.k rồi đòi hỏi gì hơn. Tự sướng chưa hết cơn là những trăn trở trổi dậy trong lòng. Chợt thấy lo lo làm sao ấy, tôi nói thật mà như đùa:
- Chị ơi! Chị dùng kim tiêm và dao mổ mới nghen, kẻo dính HIV như 12 anh chàng ở Bến Tre thì chết em. Cuối câu tôi dịu giọng để gây cảm tình.
- Yên tâm! Tất cả đều mới toanh và đừng có sợ cắt nhầm buồng trứng. Híc!
Thế rồi, bác sỹ và y tá tiếp tục vật lộn với hai cái mụn trên lưng. Tôi nằm vừa lo, vừa thương, vừa nao nao tức cười trong bụng...



Lo, là tôi sợ bị nhiễm trùng. Quạt trần chạy phần phật, cửa không chịu đóng. Hai cô trò nói chuyện nhà, chuyện đồng nghiệp rôm rả, líu lo liên hồi. Thầm nghĩ: Bụi và nước miếng văng vào vết thương thì có chết. Từ đó tôi lại nghĩ quẫn: Không biết dụng cụ đã được vô trùng chưa và vô trùng như thế nào đây... Có phải là nhúng đại vào thứ cồn lâu ngày chỉ còn lại nước.
Thương, là cả hai chị đều mắt kém nhìn không rõ, tay phụ nữ cũng yếu èo nên cầm dao mổ không chuẩn, mổ chậm ơi là chậm, khó ơi là khó, cứ nghe sần sật, nhùng nhằn trên lưng. Đến nỗi đâm kim khâu qua da mà như gà mắc tóc; chọc, giật, lắc như lắc thúng của dân miền biển quê tôi. Bây giờ thì tôi không còn thấy mình miên man nữa mà thấy mình đã cả gan vào đây.



Tức cười. Vật lộn mổ hai cái mụn xong. Bác sỹ bảo y tá.
- Lấy kim và chỉ em.
Cô y tá bây giờ mới lục tìm khắp tủ lấy ra được cuộn chỉ. Mà chỉ thì to, kim lại nhỏ. Phải chạy qua phòng thuốc bên kia vay mượn được cuộn chỉ sản khoa nhỏ hơn và tôi được một phen thử thách sức chịu đựng.
Các bạn nghĩ đi: Hai vết mổ tí con. Phải may 3 mũi. Hư 2 lưỡi dao, hỏng 3 cây kim khâu, tốn 2 cuộn chỉ (Không lẽ thịt da tôi nó dày và cứng như da lợn lòi sao). Hai vết thương nhã nhừ vì hai bàn tay đâm kim, may chỉ trầy trật một cách đáng thương.
 
Thế rồi cuộc mổ cũng xong sau 1 giờ 15 phút. Tôi bước ra ngoài qua phòng bên chờ. Sực nhớ mình để quên cặp hồ sơ giấy tờ của con. Tôi quay lại lấy, thấy hai cô đang bàn tán xì xào có vẻ bí mật . Nghĩ bụng: Hai nường đang trao đổi về khoản tiền công mổ đây.

Cầm tờ đơn thuốc ra quầy, cô y tá tính sẵn 3 loại là 65 ngàn. Đưa cho một bác trai phụ trách tủ thuốc sồn sồn ít hơn, đeo cặp kính dày cộp.
- Bác ạ, lấy giúp thuốc cho em .
- 10 viên nầy 7 chục ngàn. Hai cái nầy... Tất cả 120 ngàn. Bác tính rất nhanh.
- Oái! Cả toa có sáu lăm tính sẵn, mà riêng mục nầy tới bảy chục là sao!
- Này chị, sao vậy ? Tôi hỏi cô y tá .
Hai vị cải qua cải lại, cuối cùng sáu lăm ngàn. Ui chà , cái lẫn lộn quái quỷ! Tôi lầu bầu trong miệng.
- Chị ơi! Còn tiền mổ thì sao? Tôi nhìn chị y tá với ánh mắt trìu mến hơn.
- Năm trăm! Vị chi: Năm trăm sáu lăm ngàn.
Một con số thật dễ thương, tròn trĩnh như chữ o thời cắp sách.
Lập bập bóc ví gửi tiền. Không thấy hóa đơn chứng từ gì ráo, dù tôi cố nấn ná chờ xem. Chân lênh khênh bước ra về với cái lưng ê ẩm và cái đầu hoang mang.
Vị bác sỹ gọi với theo.
- Sáng mai tới rửa vết thương nhá! Đừng đến nơi khác, ở đây làm đây biết.
- Không, chiều mai chị ạ. Sáng mai bận đi làm.
- Thế thì tôi phải ở nhà, chiều mai không đi công việc được rồi, phải lo vết mổ cho anh.
- Thật cám ơn chị. Chị rất tốt bụng. Chiều mai.

Ra về mà lòng đầy xốn xang lẫn lo sợ. Y tế cấp cơ sở như vậy thì làm sao có người dám liều mình đến chữa trị lần thứ hai nữa chứ. Nếu con bệnh lớn hơn , tỉ như sinh đẻ... hay hay gì đó trầm trọng hơn hai cái mụn ranh kia thì sao. Và nếu nhỡ... biết kêu đâu!
Các bạn nghĩ thế nào? Riêng mình thì, mình thấy mình thương mình và ngần ngại cho ai không may buộc phải đến khám chữa bệnh ở đó.

Và tôi phân vân mãi: Trạm y tế là nơi chính quyền chăm lo sức khỏe ban đầu cho dân hay là chỗ nấp cho vài người khám chữa bệnh tư nhân trốn thuế!
Ui, chẳng biết đâu lần!

07.06.2012


18 nhận xét:

  1. Tem cho cái cục U của anh nhé ! tem cho thành thẹo lun ! hehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thẹo thật sự , bây giờ nó còn hai cái cục kỉ niệm dễ thương lắm em . Lâu lâu sờ chút đỡ nhớ .

      Xóa
  2. hihihi! TEMMMMMMMMMMMMM VÀNG
    Tem cài đã mai mới tính đến chuyện mỗ u nha. Ngon giấc nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mổ u là chuyện đã qua , bây giờ vẫn cứ ngon giấc chứ .

      Xóa
  3. Sướng rồi được đi mổ U
    Mấy cô cố kkéo mặc dù vẫn đau
    Nhưng ngoan anh chẳng càu nhàu
    Ra về cứ nhớ cái tay mát hoài... hahaha em nói mà sai chít liền!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái xấu cũng nhớ , cái tốt cũng nhớ chứ em . Bàn tay mát mát hỏng nhớ sao được . Thăng hoa lắm đó a .

      Xóa
  4. Anh, anh ráng nổi thêm vài cục u nữa, ráng vô trạm mổ vài lần nữa, thế nào anh cũng bít trạm y tế là nơi " chính quyền chăm lo sức khỏe ban đầu cho dân hay là chỗ nấp cho vài người khám chữa bệnh tư nhân trốn thuế" liền hà !
    Xin chia buồn cùng anh với vụ án 2 cục mụn trị giá 565 ngàn đồng.
    Chúc mừng trạm y tế vì vừa xử được cái anh...ôm thơ đeo kính đen .
    hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh kể một câu chuyện thiệt cho mọi người nghe , em nhân đây dìm thêm anh nữa hả .
      Nhớ là anh đeo kính đen cũng có ngụ ý là hãy nương tay cho anh một chút đấy nhá .

      Xóa
  5. Dù sao cũng chúc mừng NT đã được xử lý xong 2 cái u. Trạm y tế chỗ mình không biết sao chứ thấy các y tá và bác sĩ lúc nào cũng bận tối mắt, tối mũi. Mỗi lần mình tới khám bệnh cũng phải chờ ít nhất là 30 phút mới được khám. NT được khám liền như vậy là tốt rùi đó...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc là hên xui đó XK . Và NT chỉ nói đến một câu chuyện cụ thể thôi chứ chưa chắc là đại trà đâu ,Năm ngón tay mà .

      Xóa
  6. NT thật xứng đáng cán bộ chịu khó ...đi thực tế để kiểm tra nhỉ?Nhắc nhỏ lần sau chớ dại nghe!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có khi dại dài dài đó anh , tránh đâu được . Giống như ra đường gặp CSGT về nhà gặp vợ vậy mà . Dại cũng phải lủi thôi , Hehehe ...

      Xóa
  7. Được cái nhiệt tình như thế, thời buổi này là hơn... kim cương rồi đấy, chứ nói chi vàng...
    Cứ thử nhập viện , hay thăm nuôi người nhà ở các trung tâm như.. CR, GĐ.... xem sao.
    Khóc dài... NT ơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ , em biết rùi , tận hưởng nhiều rùi . Ở những nơi ấy khí thế lắm , tất nhiên không phải lúc nào , nơi nào cũng vậy . Đây là mình nói một cái cụ thể gần nhất thôi để chiêm ngưỡng chút ít cho vui đấy anh .

      Xóa
  8. Ủa, giáo nhớ cái u đó mổ lâu rùi mừ! hay là có cái u mới? hehe...

    Trả lờiXóa
  9. Ngộ nha ! anh nói , cô ơi '' MỔ '' dùm tôi . Dạ ! [rất nhẹ ]
    chìu ý anh cô '' MỔ '' cũng rất nhẹ mà '' Êm ru luôn ! thôi được rồi , mai mốt anh có moc hai cái khác , cô mổ khuyến mải cho ......

    Trả lờiXóa
  10. Khuyến mại là hỏng lây tiền a Thai Võ .

    Trả lờiXóa