Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Chúc Xuân


Tân niên khai bút xin cầu chúc
Cha mẹ tuổi cao sức khỏe nhiều
Chúc anh, em, chị tình thắm thiết
Kẻ ngã người nâng tương ái cùng

Chúc con cái học vào đời tốt
Nghề nghiệp, tương lai thẳng tiến đều
Gia đình êm ấm bàn tay đỡ
Hết những lo toan nhờ vợ yêu

Chúc tình bằng hữu xanh như lá
Gần gũi nhau thêm xa lại gần
Thâm giao mở rộng vòng tay lớn
Tứ hải giai huynh nhất định cần

Chúc người mới quen chưa lần gặp
Bao điều may mắn đến liền nhanh
Chúc cho tất cả một năm mới
Cưỡi gió phi xa mã đáo thành

Xuân Giáp Ngọ
19.01.2010










Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Quà Tết Quê Mình


Chiều nay ra phố tìm xuân
Hỏi thăm quê có quà mừng gì chưa
Gió qua lí lắc dạ thưa:
Nơi phương chốn ấy dầm mưa suốt ngày 

Đu đưa như thể lá bay
Cây ngơ ngác kể: Còn say giấc nghèo
Sợi buồn con nhện giăng đeo
Bấc run rúm ró nằm queo trong nhà 

Thương mẹ ốn nặng, thở ra
Thương anh, em, chị vẫn ba ca làm
Đồng trên, trũng dưới cần, cam
Chợ xa gánh quảy những lam nham về

Người ta phước lộc phủ phê
Sao quê mình tết lại lê thê sầu
Vì đâu? Chẳng biết vì đâu!
Thôi ta gửi những nguyện cầu sẻ chia...

22.01.2014



Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Chào Thôi Xưa Nhé


Xuân về con sóng xô xanh
Em thương lại thuở mỏng manh một thời
Chiều nay ngồi hát ơ hời
Tim reo muôn tiêng nói lời biệt xa

Mười năm con gió cũ qua
Vườn yêu nẩy lộc trổ hoa phận mình
Bướm đùa náo nức bình minh
Chào thôi xưa nhé nắng xinh môi hồng

Em đi ngược phía trống không
Tôi quay lại chốn mênh mông tình người
Nhà im rộn rã tiếng cười
Bàn tay nắm chặt tay mười ngón đan

15.01.2014


Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Theo Anh Về Nhé



Hân hoan bên cành lá biếc
Nghiêng một bờ vai thương
Ghế không ngồi sao cứ đứng nhìn đường
Săm soi tìm ai phía bên kia rào giậu?

Bậc tam cấp thứ hai, lưu dấu
Chiếc xe đợi ngay trước mặt đấy mà
Sao chưa chịu đi, còn mê mãi ngắm hoa
Để chân giận hờn quay ngoắc

Gớm! Em nghĩ em xinh hơn gấm, chắc
Làm cho người dưng sốt ruột phát thèm
Bây giờ phố phường đang vào đêm
Ôm vòng eo theo anh về nhé!

08.01.2014

 
.

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Theo Nàng Cùng Chơi



Đường Sài Gòn rợp bóng gơ
Siêng đi tới đó ngồi chờ cũng vui
Gió Sài Gòn tóc ngát mùi
Em có ha há... Thì tui cũng vầy

Nắng ngang qua đỗ bóng cây
Dường như phố cũng miệng, mày reo ca
Ấm lùa đông lặng lẽ xa
Mặc nhiên như có xuân ngà phải không?

Tim lao xao là tim hồng
Thương nhau! Dâng hết tình nồng qua tay
Xin ngỏ lời ai có hay
Mỏng manh câu nói cho ngày thêm tươi

Người người rạng rỡ nụ cười
Môi khô hôn lấy môi tươi nồng nàn
Mùa về gieo tiếng đa mang
Cho chân gá bước theo nàng cùng chơi

Xuân ơi! Lời tím tuyệt vời
Yêu đương níu gót cho đời ngậy hương.

08.01.2013








Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Tình Yêu Và Đồng Bạc


                                    
Nàng gập cái màn hình laptop đánh cộp, rồi đứng lên, vẻ mặt khó chịu hẳn. Biển nghĩ bụng: Chắc nàng đang giận mình điều gì đây, thường ngày vẫn thế mà.

Biển ái ngại, mở giọng chầm chậm:
- Sao em cáu thế?
 
- Em đang viết một bài, đề tài " Tình Yêu Và Đồng Bạc" cho tòa bút, mà mấy cái dấu câu cứ nhảy múa, chọc ghẹo làm em khó chịu thấy mồ hà.

Biển như trút được gánh nặng trên vai.
- Tưởng chi lớn lắm chứ mấy thứ vớ vẩn đó mà em nhức đầu làm gì. Nghe anh nói đây nào!

Nắm lấy bàn tay thon nhỏ thật trìu mến, rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vuông trán hơi dô dô của nàng, giọng nhẹ hều như phao. Biển cố trút hết những uất ức bấy lâu vào mấy dấu câu bé tí ấy.

- Đầu tiên là dấu hỏi (?): Đừng bao giờ nhấp cái dấu ấy vào nơi có dính đến tiền, trọc phú cũng trở thành vô sản em nhé.

Mắt nàng xếch ngược, còn miệng há hốc kéo xệch tới tai. Nàng gầm gừ trong cổ họng.
- Dấu hỏi em muốn đặt ở nhiều chỗ, nhờ nó em mới có những thứ cần có, nó là tình yêu muôn thuở của em. Không có nó lòng em sẽ băn khoăn, trăn trở và không tài nào ngủ được, sống được anh à. Vô sản không có ý nghĩa gì trong cuộc đời em đâu! Cuối câu nàng có vẻ nghèn nghẹn, thẹn thùng như vừa nói hớ điều gì không nên nói.

Thấu hiểu thế nào là tình yêu thời @, Biển có hơi ngỡ ngàng, hơi phân vân, nhưng cuối cùng anh cũng tự dàn xếp và chuyển hướng cho câu chuyện được dịu dàng hơn.
- Thế, dấu phẩy (,), em dùng như thế nào?. Biển xoay qua gợi ý.

Nàng hớn hở như cởi được nỗi lòng giấu kín bấy lâu
- Hắn cũng là cái dấu em thích nhất. Em dùng nó để liệt kê biết bao nhiêu là thứ, toàn những thứ em ham. Mà anh biết không, phụ nữ ham những thứ mà cánh đàn ông chẳng bao giờ ham, thế mới đểu và trớ trêu. Nếu ngày xưa các nhà ngôn ngữ học không tìm ra hắn chắc giờ nầy em chết mất, anh yêu.

Biển uể oải lắc vai cho đỡ mỏi, mắt nhìn xuống. Sàn nhà hôm nay sao có vẻ nhờ nhờ, mềm ra.
- Em thật xuất sắc. Người đẹp còn phải là một người thông minh nữa. Mấy cha nhà báo cứ hay khua mồm: Chân dài mà óc ngắn. Bậy vô cùng em nhỉ! Em thật sự là "The Great Lady" của anh.

Nghe xong, nàng ôm cổ chàng, gục mặt vào mái tóc ngắn ngủn của chàng dúi dúi, cười tíu tít, giòn tan, dễ thương chi lạ.

Như sực nhớ điều gì, nàng đang cười bỗng dưng im bặt. Nhoài nhoài chiếc cằm xinh trên vai Biển, giọng nũng nịu.
- Em chúa ghét cái dấu chấm, cái dấu tròn ủm như một hạt đậu đen hư hỏng, lãng nhách, nằm một mình chèo queo nơi cuối cùng kiệt hẻm.

- Sao vậy em? Anh thấy nó dễ thương ấy chứ. Nó có thể kết thúc một cuộc chiến dài lâu. Anh muốn trong bài viết của em luôn có nhiều dấu chấm hơn.

Nàng vuốt lên mái tóc lốm đốm những sợi bạc của anh bằng động tác mềm mại, như một tặng thưởng khuyến khích ngọt ngào.
- Hi, anh chẳng hiểu ý em gì cả. Phụ nữ yêu cái sự dài dòng, mơ màng, có khi huyễn hoặc một chút, bồng bềnh một chút. Khô cằn chỉ giết người phụ nữ nhanh hơn.

- Nói vậy, chứ anh cũng ướt át lắm đấy. Đâu phải những cái dấu chấm làm anh khô như ngói đâu nè. Hihi...Biển cười gỡ gạc.
- Mấy cái dấu than (!), anh chỉ thích chúng một nửa. Đó là điều kì diệu nhất đời anh. Anh cũng mong em thích giống anh. Đồng sàng thì không nên dị mộng em à!

- Chưa hẳn anh yêu...
- Em thích vui, thích giàu có, thích được chào đón những điều thú vị, mới mẻ... Nhưng cũng có lúc thích được khóc sung sướng trong vòng tay yêu thương.

Biển bất ngờ cho cái suy nghĩ thật rõ ràng nhưng không điên rồ của nàng, cái suy nghĩ có khi làm cho đàn ông, thể như anh đây phải cúi đầu thán phục. Thú thực anh ghét một nửa số dấu than, chúng chỉ làm cho con người ta buồn chán, băng hoại hơn thôi.

Như hiểu được ý Biển, nàng hạ giọng:
- Đời có vui, có buồn. Nhưng chắc chắn ai cũng muốn vui anh nhỉ.

Biển gật gật đầu đầy tư lự.
- Trong thế giới phẳng, mọi thứ hình như giống nhau và rất khó phân biệt. Con người ta dễ xích lại gần hơn, nhưng cũng thật dễ dàng mất nhau hơn. Nàng nói.

Nghe được điều đó, Biển lờ mờ hiểu rằng nàng là con người rất nhạy cảm, rất tinh tế mà lâu nay anh ít đánh giá cao. Với anh, phụ nữ bao giờ cũng thấp hơn đàn ông một bậc. Bây giờ có lẽ anh phải nghĩ khác.
- Trong văn học, cái dấu gạch ngang (-) nối liền hai vế của một câu và bổ sung cho nhau. Trong cuộc sống nó nối liền hai cuộc đời, hai tư tưởng, hai hoài bảo, hai niềm tin và dẫn dắt đến tương lai tươi sáng. Nếu đó là một gạch nối trọn vẹn thì mọi thứ sẽ đẹp đẽ biết bao, phải không em.

Nàng ngước mặt nhìn những con thạch sùng đang lơ đãng đùa vui trên trần nhà, mắt nàng chớp chớp cố giấu góc khoé vài giọt nước tròn xoe.
- Em nhất trí. Cuối cùng em thấy cái dấu ấy thật thương. Nó như vừa xâm chiếm hồn em ngay đây. Một cái dấu nối nhỏ, nhưng tác dụng thật phi thường phải không anh? Em yêu anh và cũng yêu cái dấu nối ngang đó nữa!

Căn phòng giờ trở nên ấm cúng nhưng im ắng lạ kì, một kênh TV đang giới thiệu bộ phim kinh điển Romeo và Juliet mà cả hai đã từng say mê đắm đuối. Nàng nhắm mắt, mơ màng, từ từ ngã vào vòng tay rộng mở của Biển trong tiếng nhạc ngọt ngào, sâu lắng hơn bao giờ hết.

06.05.2014









Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Bất Chợt Cùng Xuân




Bất chợt một chiều nghiêng ngã cùng em
Nghiêng ngã hàng cây, nghiêng ngã nắng, nghiêng ngã gió
Xao xuyến tận lòng
Duyên dáng nét xuân qua

Bất chợt một chiều chỉ mình anh cảm được
Quy Nhơn hương trong hoa thắm muôn màu
Từ dòng người, biển, xe, đầm, nương, căn hộ
Từ tốn tràn về khắp phố ngẩn ngơ

Những ngọn đèn đường nhấp nhô
Những con mắt màu xanh đỏ
Vui buồn, khoe khoang, khuôn mặt khó
Vây quanh em rực rỡ kiêu kỳ

Bất chợt một chiều rộn bước người đi
Má đỏ, môi thơm, váy lùa ngây ngất
Cuộc sống nơi anh còn nhiều tất bật
Vẫn mở lòng thương nhớ chia hai

Chiều nay bên nhau ngỡ mình thơ dại
Quy nhơn trong xanh, thắm thiết trẻ trung
Tay trong tay vui rạng ánh mắt mừng
Mùa xuân đến âm vang lời tri kỷ

05.01.2011