Anh trở về trước hiên khi nắng hãy còn hanh
Tóc điểm bạc lơ phơ theo lời thề năm cũ
Có gì đâu mà em buông lời cay cú
Để chiều không còn tươi như cái thuở xanh nào
Cửa đã mở rồi hay khép chặt cũng không thể làm lá xôn xao
Chẳng phải vì em chưa rộng lòng tha thứ
Anh biết rằng trong thư em đã nắn nót gửi hồn vào từng con chữ
Theo tình nghĩa đầy vơi bồng bột tuổi đôi mươi
Anh lắng tai nghe phía bên kia vách đầy ắp tiếng cười
Chắc chắn không phải người dưng, mà của em rất rõ
Vẫn trong veo như tiếng chuông ngân nga lời sẻ chia của gió
Đi qua vườn nhà ai vào mỗi sớm mai hồng
Anh đã thôi rồi thời trẻ trai phiêu bạt lông bông
Trên những cánh đồng đầy hoa lan, hoa hồng, bãi sông bỏng rát
Anh rất sợ tiếng thì thầm thoạt đầu dịu dàng như nhạc
Nhưng ầm ì đoạn cuối tiếng thác reo
Chạng vạng vẽ hình anh xuống khoảng sân trống trơ bằng những đường đứt khúc ngoằn ngoèo
Nguệch ngoạc lên nụ cười nhăn nheo nếp gấp
Anh cố giấu nỗi niềm khi lên cao, khi xuống thấp
Như mặt trời sắp tắt, ngày cạn kiệt còn đâu
Anh đứng vững nơi đây chỉ bằng niềm tin còn sót lại tự thuở ban đầu
Không bằng rẩy run ngày nay nghẹn ngào đau nhói
Bằng những thở dài, ngác ngơ mệt mỏi
Đêm màu xanh, màu xanh, xanh từng kẻ tay buông
Em trong đó, anh ngoài này như câu chuyện xưa trái đất hình vuông
Góc cạnh lên nhau vướng va vào những điều thầm nghĩ
Tình có tội gì đâu để Trời phải đày mình trở thành kẻ hẹp lòng xấu xí
Ngay cả câu văn cũng nặng nhọc, mỏi mòn
Đẩy cửa ư? Không! Anh sẽ quay về với góc đời con
Không còn lành nguyên nhưng lại là nơi có chính mình trong đấy
Với bao nhiêu thật thà bấy lâu nghĩ vậy
Để em mãi được hồn nhiên như em đã hồn nhiên...
11.09.2013