Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Đêm Khôn Cùng


Ngồi đây với hai bàn tay chẳng làm gì
Như con muỗi không nơi nào để chích
Chiếc lá rơi cuốn theo chiều gió, buồn hiu, cô độc
Đêm tựa lưng hoang dã gối đầu 

Những con nhái ăn sương nơi bình yên tĩnh lặng
Nhoài người như thói quen xưa
Chẳng bứt rứt muộn phiền, chẳng hờn ghen, chê trách
Tiếng thạch sùng kêu xó, đêm trở mùi ôi thiu

Có gì? Chẳng có gì! Chỉ có đen lẫn vào đen, người lẫn vào đen
Đêm mệt nhoài, trống hoác
Thăm thẳm sâu, khôn cùng, ngơ ngác
Chẳng biết vui để lòng mình xôn xao

Không ánh sáng, không rơi động lặng im
Linh hồn đêm hun hút, nhợt nhờ, chỏng chơ thin thít
Đôi bàn tay quờ quạng trong bao la thò thụt
Dưới ánh sao chợt lóe đêm nhọc nhằn xanh lơ 

Đêm nay không phải là đêm của đợi chờ
Không là đêm của hò hẹn, của nhiều điều mong mỏi
Chỉ là đêm của trơ trọi, xác xơ, không tình yêu mời gọi
Đêm mông lung nhắm mắt, phía ngoài xa sóng biển sắp chực trào...

07.11.2011




Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Như Em Đã Hồn Nhiên



Anh trở về trước hiên khi nắng hãy còn hanh
Tóc điểm bạc lơ phơ theo lời thề năm cũ
Có gì đâu mà em buông lời cay cú
Để chiều không còn tươi như cái thuở xanh nào

Cửa đã mở rồi hay khép chặt cũng không thể làm lá xôn xao
Chẳng phải vì em chưa rộng lòng tha thứ
Anh biết rằng trong thư em đã nắn nót gửi hồn vào từng con chữ
Theo tình nghĩa đầy vơi bồng bột tuổi đôi mươi

Anh lắng tai nghe phía bên kia vách đầy ắp tiếng cười
Chắc chắn không phải người dưng, mà của em rất rõ
Vẫn trong veo như tiếng chuông ngân nga lời sẻ chia của gió
Đi qua vườn nhà ai vào mỗi sớm mai hồng

Anh đã thôi rồi thời trẻ trai phiêu bạt lông bông
Trên những cánh đồng đầy hoa lan, hoa hồng, bãi sông bỏng rát
Anh rất sợ tiếng thì thầm thoạt đầu dịu dàng như nhạc
Nhưng ầm ì đoạn cuối tiếng thác reo

Chạng vạng vẽ hình anh xuống khoảng sân trống trơ bằng những đường đứt khúc ngoằn ngoèo
Nguệch ngoạc lên nụ cười nhăn nheo nếp gấp
Anh cố giấu nỗi niềm khi lên cao, khi xuống thấp
Như mặt trời sắp tắt, ngày cạn kiệt còn đâu

Anh đứng vững nơi đây chỉ bằng niềm tin còn sót lại tự thuở ban đầu
Không bằng rẩy run ngày nay nghẹn ngào đau nhói
Bằng những thở dài, ngác ngơ mệt mỏi
Đêm màu xanh, màu xanh, xanh từng kẻ tay buông

Em trong đó, anh ngoài này như câu chuyện xưa trái đất hình vuông
Góc cạnh lên nhau vướng va vào những điều thầm nghĩ
Tình có tội gì đâu để Trời phải đày mình trở thành kẻ hẹp lòng xấu xí
Ngay cả câu văn cũng nặng nhọc, mỏi mòn

Đẩy cửa ư? Không! Anh sẽ quay về với góc đời con
Không còn lành nguyên nhưng lại là nơi có chính mình trong đấy
Với bao nhiêu thật thà bấy lâu nghĩ vậy
Để em mãi được hồn nhiên như em đã hồn nhiên...

11.09.2013



Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Mưa Tháng Chín



Đoản khúc mưa chiều rơi mềm phố thị
Xám sắc nền trời tháng chín em đi
Bỏ lại yêu thương sầu buồn tức tưởi
Vỡ òa góc tối nụ hôn xanh rì

Mưa buông ngọc ngà trên màu lá biếc
Quên ngày hôm trước mòn gót bên đường
Không còn có nhau rối bời hạt nhỏ
Thấm từng kẻ gió niềm đau vô thường

Mây bay nặng trời đắng chùm hoa dại
Rụng quanh con đường thơm ngát em qua
Chim bay cao mềm lòng tim đốt lửa
Ngăn cơn mưa dài đẫm ướt chân xa

Mưa chiều quanh em - mưa chiều biền biệt
Có nỗi buồn nào gợi nhớ đêm xưa?
Chỗ ngồi thân quen bên giàn lan đỏ
Từ chia ly vẫn u uẩn hương thừa

Nếu một ngày mai hạt mưa vụng dại
Ngoảnh mặt nhìn về phía nắng vàng phai
Giọt nhớ long lanh trên má chảy dài
Chúc phúc đời nhau. Em ơi! Mưa tháng chín

16.10.2010





Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Bến Quê



Đêm quặn lòng gió hát trên cao
Chiếc lá vàng rơi ngang thềm cũ
Chạm vào miền thương quá khứ
Nụ hôn dấu ái năm nào...

Ta nhớ môi em, nhớ dạt dào!
Bờ biển xoải cát viền ôm chân sóng
Kỷ niệm đi theo một thời khát vọng
Quy Nhơn ơi! Lặng lẽ núi nghiêng bờ

Dòng đời qua in hằn lại trong thơ
Ngàn ký ức rong rêu mờ xa khuất
Từ chia li thúc tim dồn lồng ngực!
Hẹn ngày về náo nức bỗng xôn xao 

Đường khúc khuỷu bước chân lạc ngày nào
Giờ vương vấn chút tình mềm như tủi
Tàn tro xưa vùng vằng lăn hòn cuội
Xa xôi em chân điệu hạnh đi, về 

Ta yêu nhau xin giữ trọn lời thề
Hoàng Hậu tắm bãi đá mòn như Trứng
Vầng trăng non rờn xanh bờ đá dựng
Để có ngày ta mơ một bến quê

Nhớ mãi không nguôi, nhớ dạt dào!
Bờ biển xoải cát nằm thương chân sóng
Kỉ niệm đi theo suốt thời khát vọng
Quy Nhơn ơi! Thầm lặng viết tên Người...

04.11.2010






Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Con Nắng Hững Hờ

               

Con nắng dãi dầu con nắng ngẩn ngơ
Hờ hững gió xa cùng ngày đẹp nhất
Xênh xang hàng cây ướm lời chất ngất
Cùng ong, hoa và bướm đêm

Ngào ngạt vườn yêu con nắng vàng thêm
Buông lẳng lơ giăng trên cành ngọn cỏ
Gió đi ngang qua quay đầu nhìn ngó
Nghiêng nghiêng sầu làm đôi mắt đen

Con nắng dịu dàng như thuở thân quen
Lầm lỗi quay chân cuối đường đi lạc
Lời tím bay theo gió về lối khác
Đêm vườn hồng lồng bóng trăng

Thôi nhé gió ơi đừng có hờn ghen!
Nắng hiểu phận mình sợi dài, sợi ngắn
Ngày mưa dập vùi nên đành lỗi hẹn
Ngỡ đêm trường là cơn mơ

Chiều nay gió reo, nắng thật bất ngờ
Đổ khắp vườn xuân bùng lên ngọn lửa
Nắng sẽ thề nguyền từ nay xin hứa
Chẳng bao giờ nắng quên... Chẳng quên...


17.09.2013






Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Lạc Mất Nhau Rồi


Gió chẳng nói gì khi qua ngõ nhà anh
Dẫu có chút luyến lưu cho chiều đằm thắm tím
Hàng cau trước sân đứng thẳng hàng im ỉm
Lá trầu cay mắc mứu với vôi nồng

Gió chỉ là gió thôi, đổi thay mấy gió cũng lông bông
Chẳng nhiều nhớ nhung thổi mờ phai khung cửa
Hò hẹn đâu mà én về lần nữa
Gieo tin yêu trắng rực góc thu buồn

Nắng phơi bạc đời mình chờ đợi gió viễn phương
Giấc mơ lìa xa, thuyền quay dòng bỏ bến
Lá trái phải đổi lòng nằm gối đầu ngã bệnh
Giận người đi, cây trọc cúi nhìn mưa

Buồn làm chi giọt đắng rớt phin thưa
Cà phê nhạt hương nồng đâu bằng cốm
Chân lẻ loi dấu giày in lốm đốm
Cỏ mặc nhiên xanh ngát gót sen ngà

Em có hỏi rằng: Nắng ấm người gần hay ấm người xa?
Anh chẳng biết đâu vì bóng có bao giờ chịu nói
Đường Sài Gòn quanh co, dọc ngang, cong vòng dấu hỏi
Lạc mất rồi mấy ngả biết tìm nhau

Anh lang thang đi giữa những sắc màu
Của đủ thứ váy vàng, áo xanh, má hồng, môi đỏ
Chợt nhận ra em giờ đâu còn ở đó
Lặng lẽ về đắng chát cuối bờ môi..!

14.09.2013










Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Nói Với Dòng Sông



Em với tôi như sông với suối
Suối chảy về sông đâu chảy ngược bao giờ
Suối cạn nguồn sông cũng sẽ chơ vơ
Ôm lòng chết một chiều không mong đợi

Tôi yêu em bằng tình yêu luôn mới
Mong cho đi nào thể nhận về nhiều
Chỉ một điều tôi muốn em luôn hiểu
Tình yêu tôi chẳng biết cạn bao giờ

Tâm hồn tôi là cả một trời thơ
Nếu em muốn tôi đây không giữ lại
Hiến tặng riêng em để trở thành mãi mãi
Là của em, là mãi của em thôi

Ngày em đi tôi đầu bù tóc rối
Câu thơ say còn sót lại cuối cùng
Làm bạn tình ân ngãi thủy chung
Nuôi sống lại một thời tôi đã có...

24.07.2012




        

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Nắng Vẫn Luôn Vàng



Nắng vẫn luôn vàng trên tóc em
Vàng trên thảm hoa ngày xưa mình dệt
Những buổi chiều đi qua chưa bao giờ tì vết
Màu cỏ có đỏ đồng anh cũng thấy đời xanh

Long lanh
... Lời em nói
Chẳng biết khi nào anh đã gọi
Vòng tay đây em, hãy kéo tình sang

Lục bình quê luôn xanh như chưa từng được xanh
Dù hoa vẫn thắm màu buồn muôn thuở
Con cá dưới sâu nhìn cánh hoa phía trên mà quở:
Bạn mình ơi, thôi tím chi nhiều!

Trăng thương đồi nương thả ánh vàng lấp lánh
Sông lặng thầm tan chảy cô liêu
Đời không được yêu
Nếu có chút mĩ miều cũng đáng

Ngày cứ thế trôi qua xán lạn
Anh vẽ giấc mơ hồng trong đêm từ giấc ngủ chia hai
Con chim vành khuyên đón bình minh cất tiếng kêu vọng dài bất tận
Hân hoan reo đầy ắp trái tim nồng

21.08.2013



Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Hân Hoan, Thật Tuyệt !



Đôi chim nhỏ vẫn hót líu lo trước cửa nhà anh vào những sáng tươi hồng, nó nói điều gì chẳng ai hiểu cả. Chỉ đoán mò: Ái ân!

Hôm nay nó lại đến, chuyền hết cành cây nầy đến cành cây khác, mổ mổ, vẩy vẩy, vểnh đuôi, cụp cánh theo nhịp điệu của valse vô cùng lãng mạn, mượt mà mà thường ngày anh vẫn thích.

Chẳng biết nửa bên kia của nó ở đâu, có nhảy điệu valse như nó hay đang nhảy điệu chachacha rạo rực với một cô nàng tóc xanh, mỏ đỏ nào khác như thời trai trẻ máu lửa, hăng say?

Anh cố hình dung và lí giải mọi điều trong tầm hiểu biết có thể!
Nhưng kia rồi, như dự đoán, chàng chim có chiếc mào cao, nhỏ xinh đã đến, mang theo bộ cánh sắc màu lịch lãm với điệu valse rất mượt, khiêu khích không thua.

Chào nhau? Không! Chỉ là màn khoe mẽ, xúi giục, kiêu kỳ của loài lông vũ mà thôi.
Khúc dạo đầu đi qua chóng vánh nhưng nhiều hứng khởi, không lâu và anh không thể thấy điều gì rõ ràng ở phía sau vòm lá đang đong đưa kia nữa, chỉ còn nghe tiếng ríu ra, ríu rít, chim chip đầy kích động vọng về.

Một sự thù hằn từng giấu kín? Một cuộc cải vã không đâu của hai kẻ lắm điều? Không, không thể, anh đoán già, đoán non. Và đôi chim lại bay về chỗ cũ với một điệu bộ rất lạ thường: Hân hoan.
Anh cũng hân hoan theo niềm vui của chúng, vì anh đã nghiệm ra một điều bí ẩn phía sau ngôn ngữ loài chim:

Hân hoan. Thật tuyệt!

22.11.2013