Mụ Mỏ chuyên nghề cho vay nặng lãi, nên phát giàu rất nhanh. Chỉ có mấy năm mà mụ có nhà ba tầng mặt tiền đường lớn, có đất to, đất bé khắp nơi, có xe hơi, máy điều hòa không khí chạy phà phà suốt ngày đêm. Sống giữa Sài Gòn nóng bức mà nhà mụ lúc nào cũng mát lạnh như trên vùng Dalat cao xanh.
Hàng ngày mụ chỉ làm mỗi việc ngồi giạng háng nơi cửa trước đưa tiền và gom lời, cùng cái miệng vêu luôn thốt ra những lời the thé, sắc lẻm của những hung thần kẻ chợ.
Tháng bảy cô hồn năm rồi mụ chợt nghĩ ra: Muốn làm ăn nghề này lâu dài, tiến triển cần phải có sự phù trợ của Trời Phật. Thế là hàng ngày mụ tranh thủ đến chùa cúng lạy, miệng đọc kinh cầu nguyện ra rả cả giờ liền.
Có lẽ nhờ thế mà công việc kinh doanh trên thân phận người nghèo, kẻ cùng cơ, vận kiệt thêm phần phát đạt. Càng phát đạt mụ càng cố dựa vào Trời, Phật để mong kiếm chác nhiều hơn.
Một ngày đẹp trời, sau khi làm những phép tính cộng và trừ, tổng kết cuối tháng trên cuốn sổ nợ dày cộp, mụ thấy đời mụ những khi như thế này sao mà đẹp thế, vui thế, đáng yêu thế. Mụ ngước mặt nhìn trời cao, nở nụ cười thật tươi và tràn đầy mãn nguyện..
Ngày dần tối, mụ lên chùa cùng một giỏ đầy hoa, trái, đèn, nhang. Mụ sì sụp vái lạy và kinh cầu trong một niềm tin trước giờ chưa hề có. Toàn thân mụ như rã ra, hoà tan theo từng lời nguyện, từng ước mơ. Mụ mê mải, mê mải và thiếp đi trong tư thế quỳ xổm với chung quanh trùng vây màu khói nhang tỏa bay nghi ngút
Một thoáng ồn ào, trong trí não của mụ lơ mơ có tiếng của Đức Phật dạy truyền:
- Ta không thể ban phước lành cho những con người gian ác như mi, không thể giúp ngươi sống tốt bằng cách bòn rút tận cùng trên mồ hôi và nước mắt người khác, ngươi chưa bao giờ biết cải tà qui chánh, ngươi không thể là đệ tử của ta, mi không được sử dụng ta như một thứ quyền lực ngầm bảo kê cho những việc mi làm và từ đây mi đừng hiện diện trước mặt ta nữa.
Mụ nghe rất rõ ràng trong tai sự chối bỏ của Phật và mụ thật sự sợ. Trái tim xơ vữa của mụ bắt đầu co thắt tợn, cái trán dô lấm tấm những giọt mồ hôi và gáy mụ như có những luồng hư khí xuyên qua lạnh ngắt. Mụ hét lên một tiếng rõ to, ngoắt dậy và chạy nhanh ra ngoài chánh điện trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đầu mụ va vào trụ cột to đùng ở tiền sảnh và ngã quỵ xuống mép hiên nhà đá xám. Mụ được đưa đến bệnh viện và bác sỹ xác định mụ bị chấn thương sọ não. Mụ nằm đó, thở leo pheo cùng với băng trắng và dây rợ chằng chịt quanh người.
Thời trước, mụ bắt đầu thả diều theo gió nhờ kiếm được thằng chồng hờ làm thủy thủ tàu viễn dương chuyên giấu hàng lậu nước ngoài, vừa rồi hắn trả áo về hưu và bị mụ tống ra đường với đôi bàn tay thỏng lơ, không cầm nắm.
Thời nay, sợ mụ chết mất đi phần nhiều. Ba đứa con quý tử, một con chung và hai con riêng tranh nhau nhà, ... xe ì xèo suốt ngày đêm quên cả lo cho mụ. Hơn nữa, đám người vay nợ giờ gặp dịp tốt cố quịt ít nhiều vớt vát phần nào đã bị mụ chặt đẹp trước kia.
Mụ nằm đó mỗi mình, quặt quẹo như một chứng nhân trong căn phòng lạnh lẽo và trắng nhờ của bệnh viện Bình Dân.
Mấy ngày sau mụ chết. Một đám tang hững hờ đưa mụ tới nơi mà người đời thường gọi hoa mỹ là cõi Vĩnh Hằng, nơi trước kia mụ chưa từng hình dung ra. Lúc đó, mụ chỉ loáng thoáng hiểu được rằng dưới địa ngục trần gian thăm thẳm sâu có những cái vạc dầu to đùng, luôn sôi ùng ục và hai hàng quỷ dữ đứng nhe những cái răng nanh dài ngoẵng, dính đầy máu me khi thần chết dẫn những người như mụ bước chân qua đó.
Mụ đã ra đi trong tư thế bần cùng. Bị bịt mắt, chân tay cột chặt, cắt hết cúc áo, miệng cắn móng, thân người bó tròn thẳng đuột trong mấy lần vải liệm trắng phau và không một xu dính túi mang theo làm kỷ vật.
25.05.2014
Hàng ngày mụ chỉ làm mỗi việc ngồi giạng háng nơi cửa trước đưa tiền và gom lời, cùng cái miệng vêu luôn thốt ra những lời the thé, sắc lẻm của những hung thần kẻ chợ.
Tháng bảy cô hồn năm rồi mụ chợt nghĩ ra: Muốn làm ăn nghề này lâu dài, tiến triển cần phải có sự phù trợ của Trời Phật. Thế là hàng ngày mụ tranh thủ đến chùa cúng lạy, miệng đọc kinh cầu nguyện ra rả cả giờ liền.
Có lẽ nhờ thế mà công việc kinh doanh trên thân phận người nghèo, kẻ cùng cơ, vận kiệt thêm phần phát đạt. Càng phát đạt mụ càng cố dựa vào Trời, Phật để mong kiếm chác nhiều hơn.
Một ngày đẹp trời, sau khi làm những phép tính cộng và trừ, tổng kết cuối tháng trên cuốn sổ nợ dày cộp, mụ thấy đời mụ những khi như thế này sao mà đẹp thế, vui thế, đáng yêu thế. Mụ ngước mặt nhìn trời cao, nở nụ cười thật tươi và tràn đầy mãn nguyện..
Ngày dần tối, mụ lên chùa cùng một giỏ đầy hoa, trái, đèn, nhang. Mụ sì sụp vái lạy và kinh cầu trong một niềm tin trước giờ chưa hề có. Toàn thân mụ như rã ra, hoà tan theo từng lời nguyện, từng ước mơ. Mụ mê mải, mê mải và thiếp đi trong tư thế quỳ xổm với chung quanh trùng vây màu khói nhang tỏa bay nghi ngút
Một thoáng ồn ào, trong trí não của mụ lơ mơ có tiếng của Đức Phật dạy truyền:
- Ta không thể ban phước lành cho những con người gian ác như mi, không thể giúp ngươi sống tốt bằng cách bòn rút tận cùng trên mồ hôi và nước mắt người khác, ngươi chưa bao giờ biết cải tà qui chánh, ngươi không thể là đệ tử của ta, mi không được sử dụng ta như một thứ quyền lực ngầm bảo kê cho những việc mi làm và từ đây mi đừng hiện diện trước mặt ta nữa.
Mụ nghe rất rõ ràng trong tai sự chối bỏ của Phật và mụ thật sự sợ. Trái tim xơ vữa của mụ bắt đầu co thắt tợn, cái trán dô lấm tấm những giọt mồ hôi và gáy mụ như có những luồng hư khí xuyên qua lạnh ngắt. Mụ hét lên một tiếng rõ to, ngoắt dậy và chạy nhanh ra ngoài chánh điện trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đầu mụ va vào trụ cột to đùng ở tiền sảnh và ngã quỵ xuống mép hiên nhà đá xám. Mụ được đưa đến bệnh viện và bác sỹ xác định mụ bị chấn thương sọ não. Mụ nằm đó, thở leo pheo cùng với băng trắng và dây rợ chằng chịt quanh người.
Thời trước, mụ bắt đầu thả diều theo gió nhờ kiếm được thằng chồng hờ làm thủy thủ tàu viễn dương chuyên giấu hàng lậu nước ngoài, vừa rồi hắn trả áo về hưu và bị mụ tống ra đường với đôi bàn tay thỏng lơ, không cầm nắm.
Thời nay, sợ mụ chết mất đi phần nhiều. Ba đứa con quý tử, một con chung và hai con riêng tranh nhau nhà, ... xe ì xèo suốt ngày đêm quên cả lo cho mụ. Hơn nữa, đám người vay nợ giờ gặp dịp tốt cố quịt ít nhiều vớt vát phần nào đã bị mụ chặt đẹp trước kia.
Mụ nằm đó mỗi mình, quặt quẹo như một chứng nhân trong căn phòng lạnh lẽo và trắng nhờ của bệnh viện Bình Dân.
Mấy ngày sau mụ chết. Một đám tang hững hờ đưa mụ tới nơi mà người đời thường gọi hoa mỹ là cõi Vĩnh Hằng, nơi trước kia mụ chưa từng hình dung ra. Lúc đó, mụ chỉ loáng thoáng hiểu được rằng dưới địa ngục trần gian thăm thẳm sâu có những cái vạc dầu to đùng, luôn sôi ùng ục và hai hàng quỷ dữ đứng nhe những cái răng nanh dài ngoẵng, dính đầy máu me khi thần chết dẫn những người như mụ bước chân qua đó.
Mụ đã ra đi trong tư thế bần cùng. Bị bịt mắt, chân tay cột chặt, cắt hết cúc áo, miệng cắn móng, thân người bó tròn thẳng đuột trong mấy lần vải liệm trắng phau và không một xu dính túi mang theo làm kỷ vật.
25.05.2014