Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Twist Xuân



Năm mươi năm quay theo vòng tịnh tiến
Xuân, hạ, thu, rồi đông
Ba mươi năm rời xa vòng tay mẹ
Lớn lên thành người mê mãi xa quê

Hơn nửa đời bước chân trần giẫm đạp
Bên phố xá sắc màu bên trùng điệp người vui
Đông dẫu vừa đi xanh như chừng đã lại
Chiều quá mênh mang cho hoa cúc nhuốm vàng

Như có điều gì nơi mùa đang vừa tới
Giục giã truy tìm lại chính đời ta
Từ bỏ slow sáu mươi năm cất lời ca cao vút
Twist! Twist lên nào! Twist thật mê say

Đi giữa đam mê nghe lời yêu thầm gọi
Xuân làm Thượng Đế ta ngước mặt con chiên
Quỳ giữa niềm tin tim thật thà muốn nói
Xuân ơi xuân! Muôn tha thiết cùng người...

30.12.2012









Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thu Riêng


Em hãy trở về tìm giúp thu tôi
Nơi bậu cửa xám rêu có chiếc lá vàng dở dang đang giắt
Có khuôn mặt tròn dấu yêu chợt nhòa, chợt hiện
Kịp nhận ra nhau sau nỗi nhớ mơ màng

Em tìm giúp tôi những bình yên, hạnh phúc lang thang
Mảnh vụn chiều lam mờ sương khói quyện
Đôi mắt ngà phiêu diêu, lưu luyến
Hoa sầu đông rạo rực tím và da trời dát ngọc xanh

Tìm lại trang thơ vẽ nét cọ chòng chành
Một mùa xuân bên dòng sông hoa niên vừa đánh mất
Trọn thời tay đan vòng yêu nồng nàn, chân thật
Nụ hôn quê trai trẻ thắm màu

Hãy gửi giùm tới những thu sau
Vạt nắng vàng chanh ươm hương ngày nông nỗi
Trái tim, ánh mắt thẹn thùng cất vội
Lá trầu cay cuốn chặt vết hồng môi

Gửi giùm về phía ấy xa xôi
Những thứ thân thương của tôi từng có
Buổi hẹn hò, khát khao, niềm tin thắm đỏ
Cùng khung trời mơ ước trong veo
....
Sau cơn mưa trời nắng thật mềm
Mây xưa thôi buồn cuốn theo chiều gió
Tóc bím tung bay ngập ngừng nơi cuối ngõ
Thu riêng... Ngày tháng không quên...

06.10.2012



Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Ngợi Ca Tổ Quốc



Em gửi tặng anh
Những bài ca viết về lịch sử
Lịch sử không thuộc về quá khứ
Nên trận đánh ngày xưa là đất nước bây giờ

Tổ quốc ta dệt nên từ những bài thơ
Bài thơ kiên cường, toàn dân giết giặc...
Bạch Đằng, Chi Lăng, Thăng Long, Chương Dương, Vạn Kiếp...
Thoát Hoan, Toa Đô..., Mãn Thanh, Nguyên Mông... thảy đều chết khiếp
Hồn bay, vía bay, thây chất thành đống, máu chảy đỏ sông

Tổ quốc ta ôm chặt Biển Đông
Lòng cuộn sóng quân thù run sợ
Trường Sơn, Việt Bắc hang hùm, núi đỡ
Quân xâm lăng gửi nắm xương tàn

Lịch sử không sang trang
Lịch sử luôn xuôi dòng Lạc Hồng máu chảy
Tiếp nối tiếp trong tim cuồn cuộn cháy
Đốt trắng đồng ngoại bang

Tổ quốc ta biển bạc, rừng vàng
Quê hương gấm son nối liền một dải
Bốn ngàn năm cha ông gầy dựng nước
Con cháu trường tồn quyết chí xây

11.10.2012


Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Xích Lại Gần Hơn!


Mỗi năm rét độ chừng ba tháng
Anh rét cả đời em biết không?
Rét đêm, rét sáng, rét trưa nữa
Rét nhốt đầy tim, rét chất chồng

Sao vẫn là mây chưa là sóng!
Hoang hóa đời nhau tháng năm gầy
Tuổi xuân một thuở treo cánh én
Giữ lại già nua vết cuối mày

Xua lạnh tàn đông trăng làm nguyệt
Nụ hồng đỏ thắm, cúc vàng sân
Than hồng thắp lửa thôi run rẫy
Xích lại đi em sẽ được gần!

Xuân vẫn bên đời, xuân tha thiết
Giữ người, nuôi mộng, bỏ ngày qua
Nắng về ấm mái tình lót ổ
Nở đóa hoa ngời. Ta có nhau!

24.09.2012








Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Giữa Muôn Trùng Sóng Xô



Ngày mai em đi tôi quay về thầm lặng
Cố giấu nỗi buồn trở lại vào tim
Khơi bếp lửa xưa tìm hòn than đỏ nhỏ
Cọ vẽ bóng hình, thắp lửa lại lứa đôi

Em đâu biết anh tự trách lòng, tự xé toẹt, tự xa xôi
Tự tha hóa mọi điều chìm đến tắt
Tự dắt ra đi, tự về trong sắp đặt
Tự rêu rao cho thanh thản nỗi sầu

Mong! Anh chẳng mong được gì đâu
Cũng chẳng hề tiếc rẻ điều chi nữa
Đơn giản ví dầu như một tên viễn vông ngã ngựa
Giữa cánh đồng hoa cỏ mênh mông

Em hãy coi đời như một chiếc cầu vồng
Và anh là khoảng trời không nắng
Em cũng đừng quá lời lo lắng
Chiều không cầu vồng chiều tắt lịm sau mưa

Anh khủng hoảng ngày, anh nịnh nọt ban trưa
Buông xuôi tay cuộc tình cố chấp
Dạ dạ, thưa thưa những hoài nghi, những mảng màu xám, đen toa rập
Quệt, bổ, xổ, bôi thành hiện thực phủ phàng

Tối nay anh cho mình được phép lang thang
Qua phố sắc vàng, sắc đỏ, sắc xanh, sắc tím
Qua ngõ áo bay, núi đồi lồng lộng
Anh tung tăng, anh nhảy múa, anh hát hò, anh huyễn hoặc thành thơ

Anh ngu ngơ
Vì đời bản chất cũng ngu ngơ
Anh khao khát vì đời cũng đang rộng lòng khao khát
Anh đang đi lạc
Giữa muôn trùng sóng xô...

09.10.2012



Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Nỗi Nhớ

Nắng có vàng ngoài ấy không em
Chiều có tím và mây có trắng
Mùa đông về lá như chừng lỗi hẹn
Thu thôi buồn và em thiếu anh?

Miền Trung mình trời mùa này hết xanh
Anh vẫn nhớ cơn mưa dầm nhũn đất
Nhớ ngày trở bấc gió về từng cơn giật
Nhớ mùi riêng nồng nàn, nhớ khoảng lạnh dưới lần chăn...

Những ngọn đèn đường đêm nay cúi gục mặt ăn năn
Trên con phố, chân bước qua giữa bộn bề ray rứt
Lòng muốn níu nhưng tay xa đành bất lực
Tim dỗi hờn và anh nhớ em

Nỗi nhớ hai đầu chưa một lần được đặt tên
Nhưng vẫn cứ nôn nao, cồn cào sóng dậy
Nỗi nhớ bạc đầu trong anh về ngoài ấy
Nỗi nhớ miền Trung
Nỗi nhớ mùa đông
Anh nhớ em!

21.09.2012


Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tôi Đi Mổ U


Mình có hai cái u bã sau lưng, to cỡ hạt đậu đen luộc. Thỉnh thoảng nó hơi ngứa và khó chịu. Nghe bạn bè xúi: Ghé vào trạm y tế nhờ mổ, mất vài chục phút và ít chục ngàn chứ là bao. Cái thứ mụn lẻ tẻ ấy hót nhanh òm à!

Chiều nay đi sao giấy tờ cho con ở UBND phường, thấy trạm y tế nằm cạnh mới xây, vắng tanh, nhưng cũng khang trang tợn. Tí tửng chân sáo bước vào.
- Chào chị( một cô sồn sồn ngồi uể oải ngay bàn sảnh trước, sau nầy biết là y tá, trước có làm bên sản khoa). Có phải chị làm việc ở đây không ạ?

- Phải. Cô trả lời.

- Chị cho hỏi: Tôi có vài cái mụn phía sau lưng lúc trời nắng nóng hơi khó chịu, trạm có thể mổ giúp được không?

- Anh vào phòng kia.

Tôi bước vào phòng chị ta vừa chỉ. Một chị khác lớn tuổi hơn đang ngồi gác chân lên chiếc ghế còn lại lim dim ngủ( Chị nầy sau đó tôi biết là bác sĩ nhưng khoa gì thì không rõ). Thấy tôi, chị tỏ vẻ bối rối, bỏ chân xuống và mặc áo blouse vào.
- Anh ngồi.
- Cám ơn chị. Tôi có hai cái mụn... (Tôi trình bày ngắn gọn)
- Anh qua phòng kia mổ cho, chị nhanh nhảu.

Tôi mừng vì được mổ ở đây gần nhà cho tiện. Lên bàn mổ xong. Hai vị lương y tiến hành cuộc mổ và tôi có được những cảm tưởng thú vị .
Cô y tá lục tủ lấy ra bông băng và các dụng cụ. Tôi cởi trần và nằm úp lên bàn. Nghe lưng mình ướt và mát của cồn sát trùng. Yên tâm, không đến nỗi tệ, tôi nghĩ bụng. Một mũi kim tê đi vào hai mụn, mươi giây sau không thấy đau nữa. Đường mổ đầu tiên êm ái như cái vuốt nhè nhẹ bởi bàn tay thánh thần của phụ nữ lên da thịt cũng miên man không kém. Chậc! Tốt đấy chứ! Bác sỹ cấp phường vậy là o.k rồi đòi hỏi gì hơn. Tự sướng chưa hết cơn là những trăn trở trổi dậy trong lòng. Chợt thấy lo lo làm sao ấy, tôi nói thật mà như đùa:
- Chị ơi! Chị dùng kim tiêm và dao mổ mới nghen, kẻo dính HIV như 12 anh chàng ở Bến Tre thì chết em. Cuối câu tôi dịu giọng để gây cảm tình.
- Yên tâm! Tất cả đều mới toanh và đừng có sợ cắt nhầm buồng trứng. Híc!
Thế rồi, bác sỹ và y tá tiếp tục vật lộn với hai cái mụn trên lưng. Tôi nằm vừa lo, vừa thương, vừa nao nao tức cười trong bụng...



Lo, là tôi sợ bị nhiễm trùng. Quạt trần chạy phần phật, cửa không chịu đóng. Hai cô trò nói chuyện nhà, chuyện đồng nghiệp rôm rả, líu lo liên hồi. Thầm nghĩ: Bụi và nước miếng văng vào vết thương thì có chết. Từ đó tôi lại nghĩ quẫn: Không biết dụng cụ đã được vô trùng chưa và vô trùng như thế nào đây... Có phải là nhúng đại vào thứ cồn lâu ngày chỉ còn lại nước.
Thương, là cả hai chị đều mắt kém nhìn không rõ, tay phụ nữ cũng yếu èo nên cầm dao mổ không chuẩn, mổ chậm ơi là chậm, khó ơi là khó, cứ nghe sần sật, nhùng nhằn trên lưng. Đến nỗi đâm kim khâu qua da mà như gà mắc tóc; chọc, giật, lắc như lắc thúng của dân miền biển quê tôi. Bây giờ thì tôi không còn thấy mình miên man nữa mà thấy mình đã cả gan vào đây.



Tức cười. Vật lộn mổ hai cái mụn xong. Bác sỹ bảo y tá.
- Lấy kim và chỉ em.
Cô y tá bây giờ mới lục tìm khắp tủ lấy ra được cuộn chỉ. Mà chỉ thì to, kim lại nhỏ. Phải chạy qua phòng thuốc bên kia vay mượn được cuộn chỉ sản khoa nhỏ hơn và tôi được một phen thử thách sức chịu đựng.
Các bạn nghĩ đi: Hai vết mổ tí con. Phải may 3 mũi. Hư 2 lưỡi dao, hỏng 3 cây kim khâu, tốn 2 cuộn chỉ (Không lẽ thịt da tôi nó dày và cứng như da lợn lòi sao). Hai vết thương nhã nhừ vì hai bàn tay đâm kim, may chỉ trầy trật một cách đáng thương.
 
Thế rồi cuộc mổ cũng xong sau 1 giờ 15 phút. Tôi bước ra ngoài qua phòng bên chờ. Sực nhớ mình để quên cặp hồ sơ giấy tờ của con. Tôi quay lại lấy, thấy hai cô đang bàn tán xì xào có vẻ bí mật . Nghĩ bụng: Hai nường đang trao đổi về khoản tiền công mổ đây.

Cầm tờ đơn thuốc ra quầy, cô y tá tính sẵn 3 loại là 65 ngàn. Đưa cho một bác trai phụ trách tủ thuốc sồn sồn ít hơn, đeo cặp kính dày cộp.
- Bác ạ, lấy giúp thuốc cho em .
- 10 viên nầy 7 chục ngàn. Hai cái nầy... Tất cả 120 ngàn. Bác tính rất nhanh.
- Oái! Cả toa có sáu lăm tính sẵn, mà riêng mục nầy tới bảy chục là sao!
- Này chị, sao vậy ? Tôi hỏi cô y tá .
Hai vị cải qua cải lại, cuối cùng sáu lăm ngàn. Ui chà , cái lẫn lộn quái quỷ! Tôi lầu bầu trong miệng.
- Chị ơi! Còn tiền mổ thì sao? Tôi nhìn chị y tá với ánh mắt trìu mến hơn.
- Năm trăm! Vị chi: Năm trăm sáu lăm ngàn.
Một con số thật dễ thương, tròn trĩnh như chữ o thời cắp sách.
Lập bập bóc ví gửi tiền. Không thấy hóa đơn chứng từ gì ráo, dù tôi cố nấn ná chờ xem. Chân lênh khênh bước ra về với cái lưng ê ẩm và cái đầu hoang mang.
Vị bác sỹ gọi với theo.
- Sáng mai tới rửa vết thương nhá! Đừng đến nơi khác, ở đây làm đây biết.
- Không, chiều mai chị ạ. Sáng mai bận đi làm.
- Thế thì tôi phải ở nhà, chiều mai không đi công việc được rồi, phải lo vết mổ cho anh.
- Thật cám ơn chị. Chị rất tốt bụng. Chiều mai.

Ra về mà lòng đầy xốn xang lẫn lo sợ. Y tế cấp cơ sở như vậy thì làm sao có người dám liều mình đến chữa trị lần thứ hai nữa chứ. Nếu con bệnh lớn hơn , tỉ như sinh đẻ... hay hay gì đó trầm trọng hơn hai cái mụn ranh kia thì sao. Và nếu nhỡ... biết kêu đâu!
Các bạn nghĩ thế nào? Riêng mình thì, mình thấy mình thương mình và ngần ngại cho ai không may buộc phải đến khám chữa bệnh ở đó.

Và tôi phân vân mãi: Trạm y tế là nơi chính quyền chăm lo sức khỏe ban đầu cho dân hay là chỗ nấp cho vài người khám chữa bệnh tư nhân trốn thuế!
Ui, chẳng biết đâu lần!

07.06.2012